Monday, 19 November 2012

Xin lỗi tim em đã có người ở trọ!

Tôi gặp em trong một bữa tiệc sinh nhật của bạn. Lúc đó, em mặc một chiếc váy khá kín đáo màu hồng. Tôi nhận ra em giữa đám đông vì trông em khá buồn khi đứng một mình. Sau những nụ cười của em là một cái buồn khó nghĩ. Tôi bắt chuyện với em nhưng lại không dám đến gần vì sợ em sợ hãi. Em rõ ràng k tự tin cho lắm khi gặp kẻ khác giới. Nhưng em kiến tôi có cảm giác muốn thử thách tình cảm của mình. Và tôi quyết định theo đuổi em!
iloveu.gif
Thật là lạ, khi em tỏ ra dễ dàng đồng ý trong lần gặp đầu tiên. Tôi đoán em đã bị tôi hút hồn nhưng chỉ giả vờ “chảnh” một chút để tôi “có cảm giác của hunter”. Nhưng tôi đã nhầm, em rất lịch sự và có khoảng cách với tôi. Em lắng nghe tôi nói nhiều hơn là tôi kiến em kể. Suốt cả cuộc nói chuyện, dường như em chẳng để tôi có được thông tin gì về em, mà ngược lại. Càng như vậy, tôi càng muốn tìm sự thật về em hơn. Mọi lần gọi em đi chơi, tôi điều được em đồng ý và khoảng cách giữa tôi với em dần dần gần nhau hơn. Em thật là vui tính và hay cười…Nhưng lúc em một mình, nhìn em rất buồn và sầu…Tôi muốn em kể cho tôi nhưng tôi không thể làm em kể nhiều hơn…Chẳng nhẽ cái khiếu ăn nói của tôi có ngừng đó! Sau một thời gian dài khá thân, tôi thấy em nói nhiều hơn và cho tôi nhiều cái ngộ nhận hơn…Và rồi câu nói bâng quơ của em làm tôi tiếp tực ngộ nhận:-
Gần 30 rồi, sao anh không định lấy vợ à!
Tôi thầm nghĩ, chắc cô ấy đang muốn tôi tỏ tình với cô ấy đây. Và tôi muốn nói lên 3 tiếng ấy. Nhưng bỗng tôi thấy mặt em trầm lại.
- Anh có biết, nếu tình yêu làm con người hạnh phúc, có nghị lực sống thì tình yêu cũng có thể làm cho con người chỉ luôn đắm chìm trong cô đơn không. Dẫu biết ta không sống riêng cho chính mình, còn gia đình, bạn bè nhưng ở góc khuất nào đó…sự cô đơn lại kéo đến trong tâm hồn ta…Rồi, em cười một cách tự mãn “Hơi chuối phải không ạ!”
Tôi đành lặng câm theo tiếng em đi mà không biết nói gì hơn. Những người bạn của em chỉ dường như cung cấp cho tôi những thông tin cơ bản nhất về em…và ai cũng nói em là người vui vẻ..Nhưng tôi, tôi lại không thấy thế!
Rồi valentine năm ấy, tôi hẹn em đi chơi! Em từ chối, dầu tôi đã biện hộ câu đùa rất khéo: “Anh chỉ rủ em đi cho đỡ buồn thôi, người yêu anh đi công tác chưa về, hehe”. Nhưng em vẫn từ chối!
Cuối cùng, tôi tôi..đành phải đến phòng trọ tìm em năng nỉ…Em chào đón với tôi một cách niềm nở và hào hứng như một “người bạn, người anh trai” – Tôi cảm nhận thế!
Sự chân thành đã kiến em lây chuyển. Tôi đoán mình đã thành công 50%. Nhưng sự thật phủ phàng đã đến.
Đang đi bộ, bỗng nhiên em lên tiếng. Anh có tin vào định mệnh không?
- Tôi bảo: “Không! tất cả là do con người mà”
- Nhưng em tin là có định mệnh
- Thực ra, nếu em từ chối một mối nhân duyên nghĩa là em đang có lỗi với một người nhưng xin lỗi anh (em ngước nhìn tôi đầy van xin) “Tim em đã có người ở trọ”.
- Tôi, tôi muốn đính chính lại với em một câu nói kêu hãnh: “Anh chỉ xem em là em gái thôi” . Nhưng tôi đã không thể, tim tôi, toàn cơ thể tôi đau nhói và cảm thấy xót xa. Tôi muốn biết đó là ai nhưng em đã kịp nói:
- Đó là một người cùng tên với anh, nhưng thật đáng cười lại có tính cách khác anh…Em luôn tin vào tình yêu duy nhất mà sayuri đã dành cho ông chủ tịch suốt hươn 10 năm, nên em càng yêu anh ấy suốt bao năm xa cách. Anh ấy đã khiến em chờ đợi và chờ đợi hơn 3 năm nay nhưng cuối cùng lại không thuộc về em mà dành cho người phụ nữ khác. Em không trách anh ấy nhưng em vẫn không thể quên anh ấy được! Tim em anh ấy vẫn đang ở trọ! Em mong anh đi tìm một cô gái khác tốt hơn thay vì anh hướng về em quá nhiều.- cô gái đã có một tỳ vết tình yêu. Em chỉ xem anh là bạn!
Tôi bỗng thấy ngày valentine sụp đổ trong mắt em, muốn ôm em thật chặt để em thất mình được sưởi ấm hơn. Tôi thầm ghét kẻ cũng tên đã ở trọ quá lâu trong trái tim em, đã làm đau trái time m và tự hỏi: “Tôi, bao giờ sẻ là kẻ ở trọ nơi con tim em”.
Tác giả: Bùi Ngọc Duyên

No comments:

Post a Comment

Popular Posts