Saturday, 24 November 2012

Anh đã thấy mùa hoa sữa ấy chưa?

Họ yêu nhau vào mùa sưa chớm nở, chia tay nhau vào mùa sưa rụng và sẽ tìm lại rồi yêu nhau lần nữa vào tất cả những ngày còn lại trong năm.

Lời chúc cho Mèo thân yêu của ta: Kick him out.

Một chiều tháng 2 ẩm ướt.

Bên khung cửa sổ xanh dương của quán Neko, có 1 con bé đã ngồi ở đó hơn 2 tiếng đồng hồ. Một mình bên cốc capucchino còn chưa vơi quá nửa và café đen đã nguội mà chưa ai chạm thìa, con bé lơ đãng ngó ra phía ngoài cửa sổ …
Linh biết hôm nay Tùng Anh không đến, trước khi order thêm cafe , trước khi bước vào Neko quán, trước cả khi nó ra khỏi nhà. 

Dạo gần đây rất nhiều cảm giác bất an cứ nhen nhúm trong nó, hàng đống thứ lộn xộn làm nhiễu loạn xung quanh khu vực an toàn của con bé. Những chiếc hôn dịu ngọt nhưng ngắn ngủi, những siết tay lúc cần đã chẳng còn xuất hiện đúng lúc, những chiếc ôm đang trở nên dần hờ hững, những khoảng trống trong mối quan hệ của cả hai đang ngày một lộ rõ… Chẳng thế mà sau khi nhận điện thoại báo có việc bận của Tùng Anh, Linh đã không trả lời lại rằng “Em sẽ ở nhà” như mọi hôm.

Cũng như nhiều lần những tưởng anh không đến được, nhưng rồi anh vẫn xuất hiện, chỉ để đón con bé về nhà, rồi thở dài ngao ngán vì “Em biết rồi chứ có phải em không chờ anh tiếp đâu?” …

Nó vẫn đang đợi anh như thế. Và ra khỏi Neko café 1 mình lúc 5h chiều. Đâu đó lất phất hạt mưa bụi cuối mùa, đâu đó thấy bảng lảng những cánh hoa màu trắng bắt đầu rơi…

Việc đầu tiên khi về nhà của nó là leo lên giường, đổi từ chế độ quen thuộc Silent sang Normal cho di động rồi nhét cục gạch đó dưới một lớp chăn to sụ. Nấu cơm, ăn cơm, uống nước, rửa bát, xem TV 1 chút rồi lên phòng. Chốc chốc nó lại hếch mặt 1 chút sang phía giường. Và chỉ thế thôi. 

Lần đầu anh gọi, dù có nhét sâu dưới chăn, nó cũng vẫn biết là điện thoại đang reo. Nhưng nó bướng bỉnh làm như không nghe thấy. Lần 2 nó suýt nghe thì “Mah Memo :* has stopped calling”. Check Facebook, thấy a like mấy bức ảnh hồi xửa xừa xưa của nó. “Điện thoại anh hết pin rồi à? Đồ ngốc. Lần 3 anh gọi em sẽ nghe mà” – nó lẩm bẩm và click chuột. Có 1 cô bé xinh xắn nào đó từ lâu rồi hay thấy lảng vảng bên Facebook anh… Cái giác quan thứ 6 nhạy bén tê người của bất cứ đứa con gái nào khi yêu thật là một thứ cảm giác chết tiệt.

Tối đó nó ngủ lúc hơn 3h sáng, ngủ muộn hơn, khó ngủ hơn và mộng mị hơn. 

Sáng hôm sau.

-Haha, điểm danh chưa vậy bạn ơi? – Len lén chui vào hội trường nhà văn hóa, nó tiu nghỉu hỏi cô bé ngồi bên cạnh. 
-Ăn sáng chưa thế? – một ai đó ngồi xuống phía sau Linh, cất một giọng nói quen thuộc làm nó giật mình. 
Quần kaki nâu sáng và sơ mi xanh dương sọc kẻ, với mái tóc bù xù khó lẫn, làn da trắng và đôi mắt cười dễ thương, Tùng Anh mang nét đẹp điển hình của bao thằng con trai gốc Hà Nội khác. Nhưng dù có đứng giữa hàng trăm hàng nghìn người qua lại, Linh sẽ vẫn tìm thấy anh. “Chào người khiến em mất ngủ đêm qua” nó tự nhủ thầm với mình. 
-Em đang học Triết mà – Bất ngờ là vậy, nhưng Linh vẫn giữ gương mặt tỉnh bơ 
-Thế nên anh mới hỏi em ăn sáng chưa – Nhe cái răng khểnh, Tùng Anh cười nhăn nhở. Rồi cứ thế nhẹ nhàng kéo tay con bé trốn ra ngoài canteen rạp xiếc.

9h sáng, đang lỡ dở tiết học nên canteen trông không nhộn nhạo cho lắm. Không khó để nhận ra 2 đứa. Ngồi ở góc xa nhất, có 1 cậu con trai dịu dàng nhìn cô bé ngồi bên cạnh rất lâu. 1 lúc sau, cô bé con có mái tóc đen xõa ngang vai mới lên tiếng:
-Anh có vẻ còn đói hơn em? – Gặm chiếc bánh mì thịt nướng thơm lừng mà Tùng Anh đưa từ nãy, Linh thản nhiên.
-Không – Tùng Anh nhoài người lên 1 chút, vươn tay vén tóc mai Linh sang một bên và cứ giữ như thế để cô bé ăn dễ hơn – anh đang đợi em khi nào hỏi sao hôm nay anh không đi học mà lại ra đây, để anh có thể bảo tiếp là anh đã bùng tiết Quân sự chung để đến đây đợi em. 
-Anh cũng đang đợi em bảo “Em còn đợi cô điểm danh nữa, chúng ta vào Nhà văn hóa lại thôi”, để rồi anh sẽ cười xòa rằng “Tên em đã qua rồi, và anh điểm danh hộ em đó” đúng không? 
-Ừ. Tên em đã qua rồi. Và anh điểm danh hộ em đó. 
-… Anh vẫn đang muốn em hỏi tiếp đấy à? 
-Ừ. – Tùng Anh nhìn thẳng vào mắt Linh. Linh có đôi mắt nâu màu hổ phách, sáng và trong, đôi mắt mà có nhìn nữa nhìn mãi, tựa hồ như vẫn chẳng thể chạm nổi vào thế giới nội tâm. 
Những ngày tháng 3, gió vẫn còn lành lạnh lắm. Có nắng đấy, nhưng nắng sáng mà mong manh chấp chới lạ. 
-… 30 phút nữa anh có bài kiểm tra xác suất đúng không? Bên Phương Nam? Thấy tối qua anh Thắng ngơ post wall anh thế. Không đi giờ là sẽ muộn đấy. 
-FB á? …A… - Tần ngần 1 chút, Tùng Anh, lại ngẩn ra nhìn Linh với thứ ánh nhìn rất lạ, không phải nghi ngờ hay huyễn hoặc, nó gần như một kiểu tội lỗi.
-Mà – cô bé đứng hẳn dậy, không quên với tay lấy theo cặp - Em bảo anh rồi mà. Em không nhìn thẳng được mắt người đối diện. Mà em lại không ghét việc anh cứ nhìn em như vậy, muốn bảo anh quay đi cũng chẳng nói nổi – Linh cười – nụ cười dưới nắng, có gì đó ấm áp nhưng chẳng thể sáng rỡ lên được. 
Trước khi đi, Linh không quên áp sát tay vào 2 má anh “Nhớ ăn gì trước khi đi đi Tùng Anh nhé”. Nhìn theo vết áo trắng nhỏ xinh xa dần, Tùng Anh thấy tim mình nhói lên, đau, rất đau. 

Tùng Anh đã không rẽ ra Kim Liên, anh vòng lên Lê Duẩn, rồi ra Ba Đình và vòng vèo thế nào lại gửi xe đi bộ ra Hồ Tây … chỉ trong vô thức thôi. Những mảnh kí ức méo xệch vẹo vọ nhưng rõ ràng cứ va đập trong tâm trí, có lúc là hình ảnh ngày anh gặp Linh lần đầu tiên trên phố, có lúc là kí ức của ngày Noel, có khi là những mẩu chuyện người ta xôn xao về hai đứa, có lúc lại là về … Trang, về cô bé xinh xắn với mái tóc màu hung chẳng bay nổi trong gió mà có cái tật thổi phừ phừ tóc mái cho nó bay bay lên rồi cười khoái chí. Hồ Tây rộng, gió lồng lộng, mắt người đầy sóng nước lấp lánh chuyếnh choáng. 
Brừ ừ ừ… 
-Alo? Anh đang ở đâu thế? 
-Để em làm gì? 
-Anh không muốn em đến đúng không? 
-Ừ. 
- Đồ phũ phàng. Em ghét anh. 
-Ừ. 
Trang đã dập máy trước. Tùng Anh nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi vụt tắt. Với những suy nghĩ riêng, anh đang định đi tiếp thì … Phịch!...
Một vòng tay bé nhỏ ôm siết anh từ phía sau. Hơi thở dồn dập của Trang hòa lẫn trong giọng nói vồn vã:
-Ghét anh nhưng đâu có bảo em sẽ không đến tìm anh đâu.
-Em thấy anh từ lúc nào vậy? Tùng Anh dịu dàng gỡ tay và xoay lưng lại về phía cô bé. 
-Em đang đi với con bạn thì thấy xe anh phóng qua, không nhầm đâu được cái xe và cái dáng – Trang cười lớn. Em đuổi theo anh đến tận đây, anh đi nhanh quá rồi đấy. Nhìn biểu hiện thế này, hôm nay anh nói chuyện với chị Linh rồi phải không? 
-Chuyện gì? 
-Chuyện anh đang yêu em mất rồi. 
-Nghe này, anh và Linh cả hai đều chưa chia tay. Em giữ ý đi. Đừng có post quá nhiều thứ linh tinh trên Facebook. Và đừng có hiểu nhầm. Anh vẫn đang yêu Linh, nhiều và rất nhiều…
Chua kịp dứt lời, Trang đã nhanh chóng đặt đôi môi mọng đỏ thơm mùi anh đào lên Tùng Anh. Ngay giữa đường Thanh Niên, nơi hàng trăm con người đang qua lại. Anh định ẩn Trang ra, nhưng rồi …không biêt từ lúc nào môi anh cũng đã hưởng ứng theo những mơn trớn đó.
Trang nói rất khẽ nhưng ánh mắt thì không giấu nổi cả một bầu trời hạnh phúc:
-Nụ hôn đầu tiên của anh và em! 
Khi Tùng Anh quay đầu đi, là lúc anh nhìn thấy những đóa bằng lăng nở rộ tím biếc một góc bờ Hồ Tây, sắc tím mộng mơ nhưng không tinh khôi, sắc tím ngẩn ngơ đẹp đến mê dại. Lạ ở chỗ, khi nhìn khoảng trời ngập màu tím mãnh liệt man dại ấy, anh lại nhớ đến câu thơ về hoa sưa mà anh từng nghe ở đâu đó rất lâu rồi. Cũng là nụ hôn đầu, nhưng ở giữa những áng mây sưa bồng bềnh dịu dàng đậu xuống trắng xóa nền lá xanh biếc , trong 1 không gian vắng lặng chứ không ồn ào như thế này …
“Cũng chợt đến nhẹ nhàng như thế
Tất cả lộc non bật nở một ngày
Mơn mởn non tơ những mắt lá thơ ngây
Lúng liếng xanh, chao dưới trời mưa bụi”…

Cuộc gặp gỡ lúc 22h trên 1 chiếc đu quay của nhà trẻ bỏ hoang.
Những mẩu chuyện vu vơ không đầu không cuối hôm nay chỉ là những tiếng cầm chừng. 
Vẫn với ánh mắt đễnh đãng đến khó hiểu như vậy, Linh đeo headphone rồi ngước mắt lên nhìn trời đêm lấp lánh đầy sao:
-Anh có muốn ngủ lại đây không Tùng Anh? 
-Em đeo tai nghe mà không bật nhạc ? 
-Anh muốn ngủ lại đây thật à? – Linh lại cười. Giong Linh vốn nhỏ nhẹ, nhưng hôm nay còn mang nét bất cần đến phát bực
-Anh.. Thực sự là anh …
-Tùng Anh à, mình yêu nhau phải đến hơn 1 năm rưỡi rồi cơ mà? – Tay Linh bấu mạnh vào hai sợi dây bện xung quanh chiếc đu quay cũ kĩ.
-…. Mình ngừng yêu nhau được không Linh? 
-Em không có khả năng thấu hiểu những thứ phức tạp quá đâu Tùng Anh? Anh biết mà.
Linh thôi nhìn lên trời nữa. Lại im lặng. Gio thì cứ xào xạc thổi quanh mấy lùm cây như thể đang trêu ngươi. 

- Xin…lỗi …em… Tùng Anh nói có vẻ càng ngày càng to hơn. Giong anh như thể đang cố kìm nén nhiều hơn nữa những cảm xúc đang chực chờ trào ra nơi vòm họng. 

- Là anh đang bỏ rơi em hay em là người chia tay anh trước vậy? – Linh quay sang nhìn Tùng Anh, cũng chỉ trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Mái tóc đen xõa trước mặt khiến Tùng Anh chẳng thể nào nhìn rõ mặt cô bé. Hít một hơi dài, nhắm mắt lại, mồm Tùng Anh mấp máy điều gì đó mà con tim anh đang gào thét đòi ngừng lại: 

- Chúng ta chia tay nhau ở đây thôi 

… Linh thấy không khí chung quanh mình như đặc quánh lại, như đang cố bóp nghẹt thứ vật thể sống nơi lồng ngực của nó. Không khó thở. Nhưng rã rời. 

-Xong rồi đúng không? Bây giờ thì em bật nhạc trong Ipod thật đây.

Chỉnh max volume, Linh khẽ nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm mấy câu hát vô nghĩa nào đấy, chân tự đẩn đu quay cho mình. Dù nó cực ghét trò đu quay, bập bênh, hay bất cứ cái gì đại loại như thế. Nó vẫn hay không hiểu tại sao con người ta lại cứ thích cái trò này nhỉ? Cứ ẩn qua ẩn lại, lên lên xuống xuống làm lòng người chao đảo, không thấy đau đầu, chóng mặt hay mệt mỏi sao? 

[IMG]


Cũng không biết Tùng Anh đi khỏi đó từ lúc nào nữa, Linh chỉ biết nó cứ ẩn đu quay mãi cho đến khi Ipod hết pin mới lết về nhà. Miệng vẫn lẩm nhẩm những câu hát đó, mở cửa chuệnh choạng vào phòng, rồi tuôn ra những tràng cười lớn chả ra đâu vào với đâu trong tiếng nhạc xập xình, ý nghĩ duy nhất thành hình trong đầu nó lúc đấy là “Muốn uống rượu”. Ấy thế mà khi nó rót đầy 4 5 cốc rượu Vodka, nó chỉ uống chưa hết 1 cốc, rồi nhổ ra, và lên giường đắp chăn ngủ. 

Hơn 3 giờ sáng, nó ngồi dậy. Nước mắt thi nhau lăn dài ướt đẫm hai gò má. Nó thấy môi mình mặn chát, thấy hai mắt đau nhức tê tái, nhưng chẳng thể nào ngăn được mình thôi khóc, thôi nấc nhiều như thế và nghẹn ngào đến vậy. Nó đã cố vỗ lồng ngực mình, nhưng lòng nó cứ quặn thắt đau đớn như thể có hàng trăm thứ gì đó sắc lắm, tàn bạo lắm muốn xé nát tim nó. Nó muốn xuống bếp pha nước chanh để giã rượu, nhưng nó có uống đâu mà say? Mà nó có muốn cũng không có được, vì nó khóc nhiều đến mức bải hoải, rã rời cả thân xác mất rồi. “Em bảo anh đi đi mà sao anh không đứng lại hả Tùng Anh?”


Tối hôm ấy cũng có một người không ngủ được. Lang thang phố đêm, đầu óc Tùng Anh trống rỗng. Thực ra nó đã chao đảo từ khi Linh đột nhiên bảo tối nay Linh muốn gặp anh, nhanh chóng trở nên vô dụng từ lúc nhìn thấy Linh trên chiếc đu quay. Và tan ra thành từng mảnh một vào cái lúc mà anh bắt buộc phải nói từ xin lỗi khốn – nạn đấy, những từ mà Linh đã bắt thằng khốn khiếp như anh phải nói – rõ ràng - từng - lời – một, là chia – tay – nhau chứ không phải là ngừng – yêu - nhau. Lao đi trong đêm với tốc độ 60km/h, Tùng Anh thấy tim mình bị khoét 1 mảng lớn, đến trống hươ trống hoắc. Gio rít bên tai, mắt cay xè, ánh đèn đường vàng vọt. Đêm khuya nhập nhoạng, lòng người chuệnh choạng, chông chênh hư ảo. Những ngày cuối tháng 3, cánh sưa trắng tinh khôi mềm mại lại xoay mòng mòng trong tâm trí:
Hoa sớm rụng, dẫu trời xuân chưa đổi
Đủ cho ai nhung nhớ một thời
Đủ cho ai say đắm một đời
Chào Sưa nhé, chờ mùa Sưa nở lại!”


Chiều hôm sau Tùng Anh mới mở mắt dậy nổi, đầu óc vẫn còn tê rần vì đã nốc quá nhiều rượu trước khi ngủ. Vớ di động định xem mấy giờ, trong vô thức tay anh dừng lại và run run ở contact của Linh: “Mah girl :*” … Cổ họng khô khốc và nóng ran, lần đầu tiên anh nhắn tin cho Trang :”Đến gặp anh đi” 

Công viên Thống Nhất. 8h tối.

Tùng Anh vẫn đang chạy. Chạy đến mức lưng áo nhễ nhại mồ hôi, đến mức đầu gối muốn khuỵu hẳn xuống, hai bắp chân căng cứng gần như tê dại. Nhưng anh không thể ngừng chạy được. Vì mỗi lần dừng lại nghỉ, cái nụ cười mong manh chấp chới đến nao lòng, những câu nói xé ruột xé gan, cái dáng ngồi trầm uất của người con gái anh yêu suốt gần 3 năm trời mà anh đã nhẫn tâm bỏ mặc lại một mình phía sau lại hiện lên và ám ảnh tâm trí anh. 

Cái chiều thứ 5 đó, thực ra anh cũng đến Neko café. Tim anh đập liên hồi mỗi lần Linh ngước lên nhìn đồng hồ, mỗi lần cô bé quay ra cầm điện thoại, nhưng tuyệt nhiên anh chẳng nhận được missing call hay new message nào cả. Nhìn cô bé lặng lẽ ngồi một mình đến tận 5h chiều mới chịu về, Tùng Anh chẳng cười nổi cả ngày hôm ấy. Sáng hôm sau gặp nhau đó, khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của con bé, anh đã muốn phát điên lên được rồi, anh đã định tuôn 1 bài dài với nó :” Em nên ngủ sớm hơn. Em nên nghe máy. Không, em hãy cứ bấm nút Từ chối cuộc gọi nếu không muốn nghe. Em có quyền hỏi, em có thể trách anh. Em…” Nhưng tất cả cứ tiêu tan dần như bong bóng xà phòng khi anh vươn tay chạm vào nó, vào mái tóc mây bồng bềnh bụi phấn của con bé… Anh đã đợi nó bắt bẻ gì đấy thật nhiều, nhưng nó chỉ im lặng một thoáng rồi thôi.

… Cái đứa con gái bé nhỏ bướng bỉnh ấy khiến anh bực phát điên lên được, phát điên đến chết đau mất. Nếu như sáng hôm ấy Linh đừng bỏ đi trước như vậy, Linh đừng cười gượng ép như thế, đừng chỉ áp sát 2 tay lên má Tùng Anh mà hãy ôm lấy anh, giữ lấy anh thật chặt thì chắc chắn bờ môi của Trang mãi mãi chẳng thể nào len nổi vào bờ môi Tùng Anh. Tối đó giá Linh đừng cười xòa như vậy, đừng giấu đi đôi mắt đã ầng ậc nước phía sau mái tóc đen ấy, không, chỉ cần một cái níu tay thật khẽ khàng của Linh thôi cũng đủ giữ Tùng Anh lại rồi. Anh đã đợi. Đợi đến mòn mỏi câu nói “Ở lại với em đi” của Linh. Anh đã quay đầu và bước đi thật chậm. Nhưng Linh thậm chí còn không nhìn anh … 

-Anh…
Cái nắm tay mát lạnh của Trang kéo Tùng Anh trở về thực tại. Anh đang có một buổi hẹn với Trang hôm nay ở café Mộc.
-Anh lại nhớ đến Linh mà không nghe em kể chuyện đúng không? – Trang giơ giơ nắm đấm ra đầy thách thức với khuôn mặt méo xệch hờn dỗi. 
Tùng Anh phì cười. 

Trang khác Linh ở chỗ đấy. Và thu hút Tùng Anh vì lẽ ấy. Thẳng thắn và Tự nhiên. Hài hước và Chân thành. Ghét nói ghét. Yêu nói yêu. Khó chịu sẽ không giữ trong lòng. Thích thì cười. Cần thì cũng hăng máu như ai. Nhớ thì sẽ không ngại ngần chạy thẳng đến. Gian dỗi cũng không cần giấu kín. Không ngại vồ vập, không sợ yêu hết mình và không ngại tin tưởng người cô bé đã tin. Nhưng cũng chỉ là thu hút thôi…

Những cái ôm dài của Trang phảng phất hương Valentina chứ không phải những mùi vị chẳng định hình nổi là ở đâu, nụ hôn của Trang thơm vị anh đào chứ không phải hương café đăng đắng ngòn ngọt. Khốn nạn ở chỗ, Tùng Anh lại nhớ đến bải hoải cái mùi hương hỗn độn, yêu đến bứt rứt cả kiếp người cái vị café kén người, mong ngóng đờ đẫn tiếng gọi dịu dàng Tùng Anh à, Tùng Anh ạ, Tùng Anh ơi của người – đã - từng - là - người yêu anh. Trong nỗi nhớ dài đẵng đẵng giữa cơn mưa phùn ở lòng trời Hà Nội ấy, hình ảnh người con gái mang đôi mắt nâu màu hổ phách dịu dàng nhìn anh lại luẩn quẩn quanh tầm mắt:
“ Chuyện kể rằng có một cô gái yêu hoa Sưa 
Tháng ba chưa về lòng đã mang nhung nhớ
Đâu phải tình yêu trong xa cách đều dang dở
Như chuyện mùa Sưa - chuyện của những ước mơ. 
Chuyện cô gái buồn hóa mình vào hoa trắng 
Vào cánh mỏng manh, vào hi vọng không thành 
Vào những đêm mưa lưa thưa buồn hoa rụng”

Sự thật là, lần ở Hồ Tây ấy là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Cái hôm anh gọi Trang đến, Trang đã khóc, khóc ướt đẫm gối anh. Khi ra về, hai mắt cô bé đỏ hoe.
Sự thật là, anh đã từng có ý định trốn chạy. 
Sự thật là, anh đang đánh một canh bạc lớn. Nhưng anh thấy mệt mỏi lắm rồi …
Mất nhau rồi, vẫn có thể hớn hở, vẫn lên lớp đến trường, vẫn túm tụm đàn đúm năm bảy, nhưng ngày với đêm dường như có chung cái màu bàng bạc u uẩn. Lạc nhau rồi, đêm quá ngắn cho những tâm sự chất chồng, ngày lại quá dài cho những nụ cười gượng gạo. Đếm từng ngày một xa nhau, khẽ thở dài rồi lại phải gượng dậy. Để một ngày nhìn lại tờ lịch, cùng thấy ngẩn ngơ cho mảnh kí ức ngày nào:
-“Lại thơ về hoa sưa à? Em thích nó quá nhỉ? – Tùng Anh nhẹ vỗ vai Linh khi cô bé đang xem ảnh trên lap. 
-Vâng. Đẹp như thế này …Bao người mải miết qua Hoàng Hoa Thám đã quên đi mất không ngắm nhìn nó…những vạt hoa trắng muốt, tinh khôi trên nền lá xanh nõn dịu ngọt đang rung rinh trên đầu cao vợi … Thật là tiếc quá đi thôi…
-Anh không thế đâu – Tùng Anh khẽ ngồi xuống bên cạnh Linh – Nụ hôn đầu của chúng ta ở đó mà - Anh cười ranh mãnh.
-Vâng… chúng ta yêu nhau vào mùa hoa chớm nở, vậy có khi nào chia tay nhau trong mùa hoa rụng không nhỉ? Chậc, dù gì hoa sưa đẹp nhất vẫn là cảnh rơi rụng trong gió mà… mảnh như lụa, mờ như không thể có thanh âm ”
-… Im lặng 1 chút, Tùng Anh khẽ kéo đầu Linh ngả lên bờ vai vững chãi của mình – Vậy anh sẽ mãi là tháng 3 của em” 

Chiều tháng 5 nắng vàng.
Cạnh công viên Bách Thảo, có một người con trai đang ngỡ ngàng nhìn người con gái mình mới gặp. Cô gái kia cũng ngạc nhiên không kém… Họ đi tới gần nhau bằng những bước đi ráo hoảnh, chậm chạp, ngần ngại nhưng tim hai người đập thình thịch liên hồi. 
Cô gái bướng bỉnh kia lại lên tiếng trước:
-Anh đến để ngắm hoa sưa hay đến để tìm em?
-Để gặp em. 
-Tháng 3 của em qua lâu rồi – Linh cười nhạt – Qúa muộn rồi. 
-Còn nếu anh trả lời là ngắm hoa sưa?
-Tháng 5 rồi. Sưa đã rụng hết từ lâu. Sưa đẹp nhất lúc tàn. Tàn hoa rồi, có còn gì để ngắm nữa đâu – Mắt Linh ráo hoảnh, đôi môi vẫn không ngừng tuôn những lời cay nghiệt xa lạ, dù ánh mắt nâu vẫn dịu dàng trìu mến như ngày nào. 
-Linh. 
-Em không trốn đâu? 
-Không trốn ư? Thật chứ? Vậy đã bao giờ em nghĩ đến chuyện tại sao anh lại đồng ý chia tay em chưa? 
Linh thở mạnh. Đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nhắc đến cái từ – chia – tay – nhau, Linh vẫn cứ thấy đau nhói. “Mày có níu kéo anh ấy chứ? Có nói mày yêu anh ấy không?” – câu hỏi của con bạn thân từng ám ảnh Linh một thời tiếp tục hành hạ cả bên phải lẫn bên trái não bộ, khiến chân tay nó cũng trở nên đờ đẫn. Linh thấy tim nó như ngừng đập, khuôn mặt nó cứ nóng ran dần lên theo từng chuyển động của tay Tùng Anh, mắt, hai má, dừng lại rất lâu ở đôi môi, rồi nhẹ vòng ra phía sau, mơn trớn mái tóc mềm đen mượt. 
-Em có biết … Em quá đáng đến mức nào không? – Tùng Anh bất chợt ghì thật mạnh đầu Linh, ánh mắt vừa phẫn nộ lại bi thương. Linh không dám nhìn vào đôi mắt ấy. 
Trong Tùng Anh, dòng cảm xúc như cơn lũ lớn sắp phá vỡ bờ đê. Hơi thở Linh phả dốc lên cổ anh, bờ môi mềm thơm vị café đến điên người anh thèm khát bấy lâu đang ở ngay trước mắt anh. Đôi vai nhỏ bé, mùi hương kì lạ ám ảnh anh trong bao giấc mơ cả thực cả ảo đang run rẩy trước mặt. Vậy mà…anh chẳng thể nếm, chẳng thể ngấu nghiến cái vị đăng đắng ngòn ngọt ấy, anh chẳng thể ôm ghì lấy đôi vai kia. Niềm vui như sóng lớn chưa kịp ào tới lấp đầy chỗ trống trong lòng, đau đớn, tủi hờn, oán trách đã kéo về rồi.
Run run rút tay ra khỏi bóng dáng thân thương anh khắc khoải chờ mong bao ngày, Tùng Anh quay lưng đi và buông lời thật khẽ: 
-Vẫn cái ánh mắt và vẻ cam chịu ấy … anh chịu thôi. Anh từ bỏ. Anh thua rồi. Thua thật rồi. 
“Mày có níu kéo anh ấy chứ? Có nói mày yêu anh ấy không?”
“Em có biết, em quá đáng đến mức nào không?”
“Tại sao phải níu kéo? Nếu như đấy là tính cách của mình rồi thì làm sao?”
Trong khi lý trí vẫn đang tranh cãi đấu đá nhau, thể xác đã đi trước 1 bước. Linh cũng không biết mình đã nghĩ gì khi bắt đầu nữa, chỉ biết cô thấy tay mình đang níu chặt lấy tay người con trai ấy, rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt cười đen láy kia, như lần đầu tiên cô thổ lộ với anh:
-Đừng đi Tùng Anh ơi. Ở lại với em đi! 
-… Tại sao?
-Vì…em cũng yêu anh!
- …
-Em không muốn anh đi, em ghét việc có cô gái nào đó cứ lượn lờ xung quanh anh, em …
Họ yêu nhau vào mùa sưa chớm nở, chia tay nhau vào mùa sưa rụng, và sẽ tìm lại và lại yêu nhau lần nữa vào tất cả những ngày còn lại trong năm. 
Ngày tháng năm, hoa sưa chẳng còn nhưng lá sưa vẫn cứ xanh nõn nà tươi mới. Ngày tháng năm, nắng không quá chói chang và rực rỡ, nắng mang màu vàng ươm của mật ngọt, của dư vị tình yêu nồng nàn say đắm, làm ngây ngất đất trời, làm ngả nghiêng lòng người, để những người yêu nhau lại tìm được đường về với nhau. 
Xuân qua Hè lại đến, xa nhau một chút, để thấy còn chờ đợi và yêu nhau nhiều đến thế nào. Thay đổi, là đau đớn. Nhưng cần phải có, để thấy hạnh phúc mãi là khúc ca bất diệt trên môi những ai dám sống hết mình và hy sinh cho tình yêu đích thực. 
Mà..chỉ tháng 5 này thôi, chỉ mùa hè này thôi, vẫn mãi là không đủ.

No comments:

Post a Comment

Popular Posts