Đừng bao giờ khóc dưới mưa, bởi chỉ có nước mắt tan vào mưa thôi...
Mưa đơn giản chỉ là mưa
Mưa rơi xuống từ trên trời, còn cảm xúc là của mỗi người
Và giọt mưa chẳng bao giờ chạm vào được trong lòng đâu
Thế nên mưa đơn giản chỉ là mưa thôi!
1. Mưa nhanh và bất chợt.
Hà Nội là nơi của những xô bồ, của tập nập ồn ào. Đi đâu người ta cũng chỉ thấy những thứ quen thuộc gồm xe cộ, khói bụi và nhà cao tầng. Thế nên giữa chốn thành phố này nơi trong lành nhất có lẽ là công viên. Nơi có nhiều cây xanh, xa cái bụi đường, có những khoảng không gian rộng để trẻ em chơi đùa, để người lớn tập thể dục và để những cụ già có một góc yên tĩnh nhìn lại dòng đời ồn ã vừa chảy qua.
Như mọi chiều, Linh vẫn thường ra công viên Thống Nhất chạy bộ. Vốn chẳng phải là một cô nàng chăm tập thể dục, thói quen này mới chỉ là gần đây thôi, từ khi bắt đầu kì nghỉ hè. Linh đang cố gắng chống lại sự đe doạ của lũ bạn với lời nhận xét: “Dạo này bọn tao nhìn mày hình như bắt đầu có cơ bụng”. Lời nhận xét khiến Linh – một người vốn rất tự hào về vóc dáng cảm thấy thực sự bất ổn. Mặc dù vẫn chiếm được sự chú ý của không ít những cậu bạn nhưng con gái dường như chẳng ai không muốn mình có được thân hình hoàn hảo. Đó là lý do tại sao mỗi chiều gần đây những anh chàng trong công viên thường thấy một cô nàng có khuôn mặt baby, tóc hạt dẻ, đeo earphone chạy bộ tới gần 6h mới về.
Buổi chiều hôm ấy, nắng tắt sớm hơn mọi ngày. Gió lồng lộng trên khắp tán cây, trên mặt hồ khiến cho cái thế giới trong công viên như tách biệt hẳn với đường phố bên ngoài. Linh dừng lại hít thở cái sự mát mẻ trong lành đặc biệt ấy. Trời mùa hè thường có dông về chiều. Có thể lát nữa trời sẽ mưa. Mưa, nhẹ nhàng mà tinh khiết, nó đủ khiến cho một cô nàng mộng mơ mít ướt như Linh có thể ngồi hàng giờ bên cửa sổ để ngắm.
Và rồi chẳng để cô nàng suy nghĩ mộng mơ lâu thêm nữa, gió mạnh dần, trời bắt đầu tối đen lại, cơn dông đến. Và trời mưa, mưa thật nhanh khiến nhiều người đang chạy bộ cũng không kịp rời công viên về nhà. Linh luống cuống tháo earphone chạy vào một góc trú mưa. Chạy nhanh nhưng cũng chẳng thể tránh được mưa, người cô nàng vẫn bị ướt. Giải pháp cuối cùng Linh chọn là ngồi than thở cầu trời sớm tạnh mưa để được về.
Mưa càng lúc càng lớn. Chỉ còn mỗi Linh đang ngồi trú tạm dưới mái hiên mấy nhà mô hình ở khu bọn trẻ con hay chơi đùa. Dù vậy cũng chẳng thể nào tránh để khỏi bị ướt được. Nước mưa thấm dần vào người, Linh ngồi co ro lại. Bỗng Linh nghe thấy từ từ có bước chân vội vã đang chạy đến. Tiếng bước chân qua những vũng nước nhép nhép hoà lẫn tiếng mưa lộp độp khiến cô nàng không khỏi giật mình. Công viên đang vắng vẻ, trời thì tối sầm, mưa to thế này còn ai lại mò đến đây nữa. Nghĩ vậy, Linh cố gắng mở to mắt nhìn vào màn mưa dày đặc xem cái “vật thể kì lạ” đó là gì. Thế rồi “vật thể” đó tiến đến. Chẳng phải là vật gì hay thứ gì hết, đó là người, một đứa con trai có lẽ cũng bằng tuổi Linh. Nhìn bộ dạng hắn có vẻ khá mệt mỏi, đứng thở hổn hển, chắc do vừa chạy một mạch để tìm chỗ trú mưa. Khuôn mặt ướt đầm đìa nước có lẽ vừa là mồ hôi vừa là nước mưa. Nhìn hắn tội nghiệp quá, Linh gọi:
– Bạn gì ơi, vào đây trú tạm tí đi, hết mưa thì về.
Mất một lúc lâu sau khi đã thở hổn hển đủ mức cần thiết, hắn mới chú ý đến lời Linh nói. Hắn trèo lên cái nhà mô hình Linh đang ngồi, vẫn tiếp tục thở. Bây giờ Linh mới bắt đầu quan sát hắn. Quần soóc, áo phông, chân đi giày thể thao. Với cái dáng có phần thanh mảnh của hắn thì rõ ràng là hắn cũng đang đi tập thể dục để cải thiện vóc dáng, chỉ có điều là mục đích cải thiện của hắn ngược lại so với Linh mà thôi. Linh thì đang mong bớt cái “cơ bụng” kia đi còn hắn thì có lẽ ngược lại. Rồi hắn lên tiếng, giọng như thể đang hỏi một đứa bạn quen biết từ lâu:
– Đi tập thể dục à?
– Ừ – Linh đáp. Cô nàng tiếp tục hướng mắt ra xa để thưởng thức cái thú vui quen thuộc của mình là ngắm mưa. Mặc dù lúc này thì người cô chẳng được khô ráo thoải mái như mỗi khi ngồi bên cửa sổ. Thế nhưng dường như Linh đang được đến gần bên mưa hơn. Không có tấm kính cửa sổ ngăn cách, chỉ có không gian với mưa. Anh chàng ngồi bên cạnh liếc nhìn Linh, có lẽ vì đang muốn hỏi thêm điều gì nhưng chợt thấy hình như cô nàng mộng mơ này đang thả suy nghĩ bồng bềnh theo mưa nên lại im lặng mỉm cười.
Rồi bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh giật mình luống cuống tìm cái điện thoại cất trong túi. Là mẹ gọi. Linh thở dài nghe máy, cô nàng thừa biết rằng chắc mẹ lại chuẩn bị cuống cuồng lo con gái đi mưa về ốm đây mà:
– Alô, con đây.
– Linh à, về chưa con, trời mưa to quá, về đi không ướt.
– Vầng, mưa to chưa về được đâu, con đang ngồi trú đây này, tí nữa ngớt mưa con về.
– Ừ liệu liệu mà về, đi về cẩn thận không mưa ướt hết người lại ốm đấy.
– Vâng – Linh phụng phịu đáp rồi tắt máy, tiếp tục thở dài.
Cô nàng vốn ghét kiểu quan tâm như tiểu thư của mẹ cô. Cấp 3 rồi chứ có phải trẻ con đâu mà cứ suốt ngày dặn dò nọ kia rồi đủ thứ nữa.
– Phụ huynh gọi à? – Anh chàng kia lên tiếng, vẫn chăm chú vào đôi giày ướt.
– Ừ, suốt ngày cứ làm như mình trẻ con không bằng ý.
Linh càu nhàu. Cô có cảm giác như mình đang bị anh chàng kia làm cho mất mặt. Mặt cô nóng bừng lên, rất có thể hắn cũng đang nghĩ cô là một tiểu thư còn trẻ con.
– Cũng không có gì phải khó chịu thế đâu. Các gia đình có một con gái thường coi con mình như tiểu thư thế đấy.
Linh rên “hừ” một tiếng. Cô đoán không sai, đúng là hắn ta nghĩ như thế thật. Cảm giác trong người cô nàng bây giờ nóng đến mức có cảm giác như có thể đun sôi hết nước mưa ngoài kia. Giọng anh chàng kia lại còn tỏ vẻ rất bình thản, giống như hắn khẳng định điều hắn nói là chính xác hoàn toàn vậy. Linh cố gắng thanh minh bằng một giọng rất bướng bỉnh nhưng có lẽ chẳng cần ai đó quá tinh ý cũng phát hiện được là cô nàng đang nói dối:
– Bạn biết gì đâu mà nói. Có phải ngày nào cũng thế này đâu.
– Thế bạn tên gì?
Hắn tiếp tục hỏi, giọng bình thản như không hề để ý đến câu trả lời vừa rồi của Linh. Nhưng dù sao thế cũng còn hơn là cứ xoáy sâu vào cái vấn đề khiến cô nàng nóng hết cả người tữ nãy đến giờ. “Cái lò đun nước mưa” tạm nguội xuống, Linh đáp:
– Linh, còn bạn?
– Huy. Thế ngày nào bạn cũng vào đây tập thể dục à?
– Ừ, thói quen mà.
Linh sốt ruột nhìn cái điện thoại. Gần 6 giờ nhưng trời vẫn mưa như trút nước.
– Mưa thế này thì về thế nào được! – Linh càu nhàu.
– Nếu không phiền thì tớ đưa cậu về. Tớ đi xe đạp mà.
– Thôi, nhà tớ cũng không xa lắm đâu. Tớ ngồi đợi rồi về sau cũng được mà.
– Cậu nghĩ trời này mà có thể bình thản ngồi đợi tạnh được à?
Linh ngước mắt nhìn vào màn mưa trắng xoá mù mịt. Cô lưỡng lự:
– Ừ cũng được vậy. Phiền cậu tí.
Huy mỉm cười, đưa ngón tay ra hiệu 1... 2... 3 rồi cả hai cùng lao vào màn mưa dày đặc kia. Trời mưa. Đường về vắng hơn mọi ngày. Linh chưa bao giờ được tắm mưa, tắm mưa một cách thực sự thế này. Chiếc xe đạp liêu xiêu trên con đường mưa trơn ướt. Tiếng cười xen vào giữa những hạt mưa. Con đường như quá nhỏ bé cho niềm vui được thênh thang dưới cơn mưa hè bất chợt, thật trẻ con mà cũng thuần khiết, thuần khiết như chính cơn mưa vậy.
Về tới nhà Linh, cả hai đều ướt sũng vì nước mưa. Linh quay lại dặn anh bạn mới quen:
– Chiều mai rảnh không, ra chỗ hôm nay nhé!
– OK. Về đây. Mưa to quá.
Linh quay vào nhà và tất nhiên hậu quả của việc đội mưa về là một trận mắng tơi tả của bố mẹ. Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng làm Linh buồn. Niềm vui của buổi chiều nay dường như đã khoả lấp đi mọi cảm giác tội lỗi mỗi khi bị mắng thế này. Trời vẫn mưa không ngớt suốt tối hôm ấy. Như mọi khi, Linh lại ngồi bên khung cửa sổ quen thuộc ngắm cơn mưa. Mưa hôm nay như có chút gì đó khác mà chính cô nàng cũng không hiểu nổi. Chợt Linh muốn nhắn tin cho Huy hỏi xem cậu bạn tối nay về có bị ăn mắng không nhưng lại chưa có số. Cô nàng tự mỉm cười với cái suy nghĩ có phần trẻ con của mình. Cuộc gặp bất chợt nên chẳng kịp hỏi nhau điều gì.
Mà hình như hôm nay mưa cũng nhanh và bất chợt như thế. Linh lặng lẽ ngắm mưa, tâm hồn nhẹ nhàng, rồi cắm chiếc earphone lên, những giai điệu du dương man mác buồn, tựa như cơn mưa ngoài kia, nơi không gian chỉ có tiếng mưa thôi, và có chăng một chút cô đơn nữa:
“Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi cuối thu đông về
Hè sang vội vàng quá
Mưa từng đêm vắng, mưa ơi cứ rơi phố xa
Anh đi tìm yêu đương chiều qua...”
2. Và mưa... cũng nhẹ nhàng mà thật cảm xúc.
Kì nghỉ hè đã trôi qua 2 tuần và cũng đã từng ấy thời gian Linh và Huy trở thành bạn. Gọi là bạn nhưng cũng chỉ gặp nhau buổi chiều khi đi tập thể dục cùng nhau thôi. Có đôi khi cái sự tình cờ tưởng như chẳng ấn tượng gì lại mang đến cho ta một tình bạn, dù chưa hẳn là thân thiết. Giờ thì Linh chẳng phải chạy một mình như trước kia nữa, và xen giữa những nhịp thở hổn hển giờ đây cũng không phải là mấy bài hát quen thuộc vang lên trong chiếc earphone nữa mà là những câu chuyện, những tiếng cười thoải mái. Huy là một tên con trai khá thú vị. Cái sự cởi mở gần gũi, đôi lúc có chút hài hước của hắn khiến Linh cũng dần có ấn tượng.
– Thế là qua 2 tuần hè rồi đấy nhỉ? – Huy lên tiếng.
– Ừ nhanh thật, vừa ngày nào mới nghỉ hè mà đã sắp phải đi học rồi.
– Thế có muốn đi học hè cải thiện gì đó không?
– Có chứ.
– Ừm, tớ đang đi học 1 lớp tiếng Anh buổi chiều. 1 tuần 3 buổi, thứ 2, 4, 6, chiều toàn học xong mới vào đây tập thể dục, muốn đi cùng không?
– Cũng được đấy, học cho thay đổi không khí vậy.
– Thế thì được, chiều mai nhé. Tất nhiên cậu phải tự đi chứ tớ không rảnh mà đèo nữa đâu.
Linh quay sang giọng hằn học:
– Khỏi cần, người ta không có tay chân chắc!
Huy bình thản:
– Được, chiều mai 1 rưỡi ra cổng Giải Phóng công viên tớ dẫn đi.
Lớp tiếng Anh ngày hôm đó có thêm 1 thành viên. Cũng chẳng khó khăn để nhận ra bởi lớp chỉ có khoảng hơn 20 người. Linh còn đang ngơ ngác thì Huy chỉ tay vào chỗ bên cạnh mình:
– Ngồi đi.
Linh ngồi xuống. Đúng lúc ấy, Huy nhìn ra cửa lớp, ra hiệu vẫy tay cho một cậu bạn đeo kính xuống. Linh hỏi:
– Ai thế?
– Nó là Đức, học cùng lớp tớ, nó cùng đi học lớp này mà.
Cậu con trai tên Đức tiến xuống chỗ Huy, đôi mắt sau cặp kính cận chớp chớp không khỏi ngạc nhiên, có lẽ vì sự có mặt của thành viên mới đang ngồi bên cạnh Huy.
– Đến sớm thế Huy, mà đây là... bạn mới à Huy? – Đức lên tiếng.
– Ừ, bạn mới quen đấy.
– À thế à? – Đức cười – cái bạn mà mày kể là chiều mưa ngày đó...
Đức đột nhiên ngừng bặt, lấy tay che miệng rồi bình thản ngồi xuống như chưa có gì xảy ra, giọng đánh trống lảng:
– Hôm nay nóng thật mày ạ!
Huy ghé tai Đức thì thầm:
– Việc tao kể mày có nhất thiết phải bô bô ra thế không, bạn bè bình thường chứ gì đâu?
Đức cười, gãi gãi đầu:
– Ờ thì bạn.
Linh ngồi bên cạnh thừa hiểu rằng 2 người này đang nói gì với nhau. Đúng là sẽ chẳng ai tin rằng chỉ là bạn bè bình thường khi mà cái cách Huy kể lại là “quen nhau trong một chiều mưa”. Chắc có lẽ Linh thấy buồn cười về điều đó nhiều hơn là sự lúng túng của 2 tên con trai đang ngồi bên. Từ đó, 1 tuần 3 buổi Linh đến lớp học thêm cùng Huy và Đức. Nhưng chỉ khác là vì ngại nắng hè nên cô nàng chuyển sang đi xe bus. Mỗi khi đến lớp đều thấy Huy ngồi ở cái bàn quen thuộc. Trong 3 đứa, Huy luôn là người đến sớm nhất. Linh thầm nghĩ: “Tên này nếu có người yêu nếu hẹn hò chắc chẳng bao giờ sai hẹn!” Linh đến vỗ vai Huy từ phía sau:
– Ngồi 1 mình à, buồn thế!
– Ừ, từ lúc có người không đi cùng nữa thì đành đi 1 mình vậy chứ sao!
Linh bật cười vì cái sự dí dỏm của Huy. Anh chàng rõ ràng là khá tiếng Anh hơn Linh rất nhiều, và cũng gần như nổi trội nhất trong lớp. Có lúc Linh hỏi:
– Sao học tốt thế mà vẫn phải học thêm làm gì?
Huy đáp bằng cái giọng hờ hững nửa đùa nửa thật:
– Học cho mình chứ đâu phải học vì thi cử đâu!
Những lúc như thế Đức lại ngồi cười tủm tỉm 1 mình. Rõ ràng là đang có điều gì đó mà 2 người đang giấu không cho Linh biết. Và Linh cũng có một điều mà cả Đức và Huy đều không biết. Linh đã bắt đầu có một cảm giác với Huy – một cảm giác không chỉ là bạn bè. Nó đến tự nhiên, bất chợt tựa như một cơn mưa mùa hè và có lẽ cũng giống như cơn mưa chiều hôm ấy…
***
Mùa hè mưa thường bất chợt. Hôm đó, thứ 2 đầu tuần trời nắng suốt buổi sáng nhưng đến gần trưa trời bắt đầu tối sầm lại, rồi mưa lại đổ sập xuống trên những con phố. Tin nhắn lúc 12 rưỡi từ lớp trưởng lớp tiếng Anh làm Huy sướng phát điên: “Chiều nay dự báo mưa to suốt chiều, thầy báo lớp mình nghỉ chiều nay”. Huy lao ra bật máy tính, chuẩn bị buổi chiều sẵn sàng cho game. Chờ đợi máy khởi động, Huy nhìn ra cửa sổ. Mưa ào ạt xối xả như bù lại cho những ngày nắng nóng gần đây.Và mưa, Huy chợt giật mình nhớ ra Linh. Vì là người mới vào nên Linh chưa hề kịp xin số lớp trưởng, và cũng chẳng quen ai ngoài Huy và Đức. Nhưng ngay cả Huy sau bao nhiêu thời gian quen Linh vẫn chưa có số cô nàng. Nghĩa là đến lúc này chắc chắn Linh vẫn chưa biết chiều nay được nghỉ học. Cơn mưa vẫn chưa dứt, chần chừ một chút, Huy chuẩn bị áo mưa rồi dắt xe lao vào màn mưa.
Tới nơi, Huy cố gắng nhìn xa về phía cửa lớp. Ở đó Linh đang ngồi co ro, đầu tóc cũng đã ướt, và trông như cô nàng chưa hề biết việc nghỉ học, mắt vẫn liên tục ngó đồng hồ. Linh vẫn chưa nghỉ buổi nào từ lúc bắt đầu đi học. Ngay cả hôm nay, khi những đợt mưa xối xả như muốn nhấn chìm không gian xung quanh, cô nàng vẫn đến lớp. Mái hiên phía cửa lớp không rộng, cô nàng đành cố gắng ngồi co ro chờ mưa tạnh mới dám về.
– Linh!
Linh giật mình nhìn quanh. Phía xa màn mưa là một cậu con trai khá cao, dáng người nhỏ bé dưới bộ áo mưa đang gọi lớn cô nàng.
– Về đi, hôm nay được nghỉ học. – Huy gọi tiếp.
Linh vẫn đang ngạc nhiên. Có lẽ cô nàng không ngạc nhiên nhiều về việc báo tin nghỉ học, mà là việc Huy lại xuất hiện ở đây. Dường như vẫn chưa đủ để Linh chú ý, Huy lại gọi lớn:
– Nào nhanh lên, tớ đưa về, còn đứng đấy làm gì nữa, nhanh không ướt hết!
– Sao cậu biết tớ ở đây?
– Thì làm gì có ai báo cậu đâu, tớ phải đến chứ sao nữa! Nhanh lên!
Linh chạy nhanh ra phía Huy, luống cuống trèo lên xe. Huy bỗng nhiên ngần ngừ:
– Ồ chết, chỉ có mỗi cái áo mưa...
– Thế giờ tính sao?
– Ừ thôi, cậu mặc đi vậy, dù sao tớ vẫn khoẻ hơn cậu.
– Thôi cậu mặc đi, đưa tớ về là tốt lắm rồi!
– Cậu không mặc thì cứ ở lại đây mà chờ nắng đi!
Linh miễn cưỡng mặc vào rồi ngoan ngoãn trèo lên xe, chẳng dám ý kiến gì nữa. Huy đưa Linh về, lại một lần nữa, dưới cơn mưa xối xả bất chợt của ngày hè. Vẫn con đường ấy, vẫn như ngày đầu tiên quen, nhưng cảm giác của Linh thì khác. Lần đầu tiên hôm ấy Linh chỉ chú ý đến mưa, đến cái cảm giác vui thích khi được đắm mình dưới cơn mưa mát lạnh. Nhưng giờ đây thì khác, Linh chú ý đến người con trai đang ngồi trước cô nàng. Là một cảm giác lạ, chẳng thể dùng từ gì để nói được. Linh chỉ biết im lặng,Huy cũng vậy. Dường như cả hai đều không thể diễn tả được cảm giác của mình, chỉ có một điều rằng có lẽ họ đang có chung cảm giác.
Buổi học ngày thứ 4, Linh không đến lớp học. Ngày dầm mưa đầu tuần đã khiến cô nàng tiểu thư ốm dài phải nằm nhà. Mưa dường như chẳng ngớt so với ngày đầu tuần là bao nhiêu. Linh chán nản ngó lên đồng hồ. Đã 4 rưỡi chiều, dường như càng về chiều càng mưa lớn, cô nàng tiếc nuối mất 1 buổi học. Linh thở dài nằm xuống, nhét cái earphone trở lại tai. Có tiếng ở dưới nhà. “Hình như nhà có khách” - cô nàng tự nhủ, nhưng cũng chẳng muốn xuống xem ai. Chắc chỉ có khách của bố mẹ mới đến giữa trời mưa thế này, có thể là việc gấp ở cơ quan. Công việc lúc nào cũng vất vả như thế, đó là lí do vì sao cái xã hội này luôn bận rộn đến mức người ta đôi lúc chẳng nhớ thèm quan tâm thứ gì xung quanh ngoài công việc, Linh tự nhủ.
Tiếng cửa phòng mở ra, mẹ bước vào. Linh rút earphone ngóc đầu dậy, mẹ tiến lại gần giường Linh:
– Có quyển vở ghi chép bài ở lớp học thêm chiều nay bạn nó mang đến cho con này Linh. Lúc nào đỡ mệt thì nhớ chép nhé!
Bạn? Bạn nào? Hoá ra vừa rồi không phải khách của bố mẹ ư? Linh ngồi bật dậy nhìn ra phía cổng qua cửa sổ phòng. Bóng dáng của một tên con trai cao gầy lao xe máy trên con đường vắng dưới cơn mưa trắng xoá đang xa dần. Linh mỉm cười. Hắn luôn đến với Linh, bất chợt như những cơn mưa, những khi Linh chẳng bao giờ nghĩ hắn sẽ xuất hiện.
Và hắn luôn đến dưới những cơn mưa. Có lẽ cũng chính cơn mưa này đã giải thích cho Linh cái cảm giác lạ của 2 ngày trước, khi mà Huy đưa Linh về, cảm giác ấy có lẽ là tình cảm, dù nó chưa hẳn là thích hay yêu. Linh nằm xuống, cắm lại chiếc earphone lên tai. Đoạn nhạc vô tình lướt đến:
“Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo...
... Bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào
Ngày nắng về trên lối xưa
Phố yêu anh chờ
Chuyện tình yêu ngỡ như không cách xa bao giờ”
Mưa đôi lúc nhẹ nhàng mà cảm xúc vậy đấy...
3. Có lẽ nào... mưa vẫn chỉ là mưa?
– Thế thì mày yêu nó rồi!
– Chắc gì đâu, tao chỉ thấy là lạ...
– Lạ cái gì nữa, tự mày cảm giác thế mà còn không biết à. Tao chịu mày thật.
Ừ chắc có lẽ thế thật. Ngay cả Linh cũng không hiểu nổi cảm giác của bản thân mình, đành mang nó đi hỏi đứa bạn thân. Có lẽ nó nói đúng. Linh chưa bao giờ hiểu được cái cảm giác khi yêu là thế nào. Cô nàng đôi lúc vô tư đến mức trẻ con, nhưng giờ đây đang ngồi nhìn xa im lặng bên đứa bạn thân. Thực sự cảm giác khi yêu rất khác, đôi mắt hồn nhiên của cô nàng tiểu thư mọi khi lúc này cũng trở nên trầm tư, man mác. Linh chẳng biết nói gì. Đứa bạn thân lên tiếng:
– Theo tao mày nên tìm cách gợi ý với nó trước. Vì mày không chắc rằng nó có tình cảm với mày hay không. Như thế sẽ đỡ ngại, mày cũng không phải suy tư nữa.
Tỏ tình trước ư? Không đời nào! Linh biết nói gì đây? Biết nói gì khi mà lần đầu tiên cô nàng nhận ra được cái cảm xúc kì lạ ấy? Những lần đi học cùng Huy sau đó, Linh ít nói hơn, có đôi lúc trầm tư hơn. Huy cũng không dám tò mò, vì có lẽ cậu biết đó là chuyện riêng của cô nàng. Ngay chính Huy cũng bắt đầu ít nói từ khi nhận ra sự khác lạ của Linh. Những lúc như thế, Đức thường cố gắng gợi chuyện vui để 2 người có cảm giác tự nhiên trở lại. Nhưng mọi thứ dường như chẳng thể nào được như trước.
Khoá học thêm hè gần hết, nghĩa là lớp cũng sắp chia tay nhau để chuẩn bị năm học cuối cấp đầy bận rộn. Buổi học cuối cùng vào thứ 6. Chiều hôm trước đó, vẫn như thường lệ, Linh cùng Huy tập thể dục trong công viên như mọi chiều. Khi gần về, 2 người cùng ra khu ghế đá gần hồ nghỉ ngơi. Huy nhìn xa nói vu vơ:
– Hơn 1 tháng rồi nhỉ!
– 1 tháng gì? – Linh tròn mắt.
– Thì 1 tháng mình quen nhau ý, không nhớ à?
Linh ngồi lặng im, rồi cũng cố tỏ ra vu vơ, cô nàng nói:
– Mai buổi học cuối rồi, tiếc nhỉ?
– Sao tiếc?
– Thi tiếc mùa hè, tiếc lớp học ý, vui mà! Mai liên hoan chia tay xong là hết. Tiếc lắm!
– Thế còn tiếc gì nữa không?
Linh giật mình, quay sang hỏi Huy:
– Sao lại còn tiếc gì nữa là sao?
– Thì buổi cuối mà, thì chắc là...
– Là sao?
– Linh này, mai là buổi chia tay lớp, cậu có định... ừm...
– Định gì, là sao?
– À thì... có gì muốn nói với tớ không, tại sang năm có thể mình sẽ ít gặp nhau!
Linh im lặng. Sang năm phải ôn thi, đúng là sẽ ít gặp nhau. Linh có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng chẳng hiểu sao giây phút ấy cô nàng chỉ biết mỉm cười:
– À không, chắc là không!
– Thế thì tốt thôi! – Huy cười rất thoải mái – Giờ về thôi, tối rồi kìa!
Linh đã tự trách mình suốt buổi tối hôm ấy khi giây phút quyết định lại không thể nói được gì. Và cuối cùng cô nàng quyết định sẽ nói điều đặc biệt ấy vào chiều mai, buổi chia tay lớp học thêm hè. Với Huy, chỉ mình Huy thôi!
***
Buổi chiều hôm sau, thời tiết có vẻ dễ chịu. Không có nắng, thời tiết mát mẻ, từng cơn gió nhẹ nhàng xua đi cái oi ả, khiến người ta dường như chẳng cảm nhận được rằng trời đang là mùa hè. Linh mặc chiếc áo phông màu hồng, quần jean, mái tóc hạt dẻ xoã dài, nhìn cô nàng như dễ thương hơn mọi ngày. Trong cặp là chiếc hộp nhỏ xinh xinh có một thứ dành cho riêng một người. Ngày đặc biệt, cô nàng đi xe máy đến lớp chứ không đi bus như mọi khi. Linh vui vẻ bước vào. Mọi người hôm nay dường như đến sớm hơn mọi khi, chỉ có Huy – nhân vật thường xuyên đến sớm nhất – là vẫn chưa có mặt. Linh đến chỗ quen thuộc mọi khi ngồi xuống, nhìn quanh chờ đợi. Mọi người đến gần đủ rồi, mà Huy vẫn chưa xuất hiện. Cô nàng càng sốt ruột, và chợt giật mình vẫy tay khi thấy Đức xuất hiện. Đức tiến xuống chỗ Linh, ánh mắt ngạc nhiên. Linh vui vẻ hỏi:
– Hôm nay đến sớm hơn Huy rồi Đức nhỉ!
– Sao thế? Cậu chưa biết gì à? – Đức vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Cái gì? Cậu nói gì đấy?
– Thực sự cậu chưa biết gì à? Huy chưa hề nói gì với cậu?
Linh không hiểu chuyện gì. Cô nàng bắt đầu ngừng cười, tim đập dồn dập, hỏi:
– Chưa! Thực sự là sao?
Đức nhìn quanh một thoáng, có chút bối rối trên gương mặt với đôi kính cận. Rồi cậu nhẹ nhàng trả lời Linh, giọng nhỏ nhẹ:
– Chiều nay Huy lên máy bay cùng gia đình sang nước ngoài du học. Thì ra nó chưa hề nói gì với cậu. Linh ạ, thực sự nó đã có tình cảm với cậu, mới gần đây thôi. Nhưng nó không muốn nói ra vì nó biết là nó sắp đi xa. Nó không muốn cậu biết tình cảm của nó, nhưng lại rất muốn biết tình cảm của cậu.
Linh ngồi lặng người, cảm giác như khó thở. Rồi rất nhanh chóng, Linh quay sang hỏi Đức:
– Chiều nay bay à? Lúc nào thế cậu?
Đức ngó đồng hồ. Bây giờ là 2 rưỡi.
– Khoảng 4 giờ, bay ở Nội Bài.
Linh không nói gì thêm. Cô khoác cặp vào chạy như bay ra khỏi lớp, mặc kệ tiếng Đức gọi theo từ sau. Linh vội vàng trèo lên chiếc xe rồi phóng vụt đi. Con đường cô đi ngang công viên Thống Nhất, nơi mà 2 người lần đầu quen nhau. Nhưng bây giờ Linh chẳng còn tâm trí nào nhìn lại nữa. Mà nếu có nhìn lại, có lẽ Linh chẳng kiềm chế nổi nước mắt. Sự nhút nhát trẻ con đã khiến Linh giờ đây hối hận. Cô nàng chẳng còn nghĩ gì khác nữa, ngoài việc phóng thật nhanh đến sân bay. Giờ cô đã hiểu câu trả lời của Huy: “Học cho mình chứ đâu phải học vì thi cử đâu!” cậu ta học để đi du học. Và hiểu cả sự ngập ngừng của buổi chiều hôm qua, vì Huy biết có thể đó sẽ là lần cuối được gặp Linh. Cô chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, như thể đang muốn dồn hết sức lực tăng tốc chiếc xe đến sân bay thật nhanh. Bầu trời mát mẻ bắt đầu dần tối đen lại, gió mạnh hơn. Cơn mưa sắp kéo đến khiến dòng người đi lại càng đông, khiến đoạn đường trở nên tắc nghẽn. Linh cố tìm mọi cách để vượt lên, nhưng phải chăng cơn mưa có thể sắp đổ ập xuống kia đang ngăn Linh tìm đến gặp Huy lần cuối?
Những chiếc vali được kéo khẩn trương, những gương mặt luyến tiếc chia tay người thân chuẩn bị lên máy bay. Khung cảnh này đã quá quen thuộc ở sân bay. Linh chạy vụt qua dòng người ấy, tay cầm sẵn chiếc hộp, mong gặp Huy ở đâu đó giữa chốn đông người này.
Linh chạy như không kịp thở, mắt không ngừng nhìn quanh, mồ hôi nhễ nhại trán... “Cháu xin lỗi” – cô nàng ngoái lại đáp rất nhanh khi đụng phải một người đang kéo vali rồi lại mải miết chạy...
Cô chạy ra ngoài, bất giác nhìn lên bầu trời... Một chuyến bay vừa cất cánh khỏi mặt đất, đó là chuyến bay cuối cùng lúc 4h.
...
Linh đưa mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ là 4h12... Và mưa xuống, rất nhanh, hối hả, ào ạt như đã dồn nén từ rất lâu. Linh đứng lặng lẽ dưới mưa nhìn theo cánh máy bay trên bầu trời đen kịt như đang bị cơn mưa dần xoá nhoà.
Mưa vẫn ào ạt. Ngày đó mưa đã mang Huy đến với Linh, nhưng giờ đây chính Huy lại đang xa dần sau màn mưa ấy. Có lẽ nào mưa chỉ là một trò đùa, mang Huy đến rồi cũng đưa Huy xa dần vào một chiều mưa? Và biết đâu sẽ là xa mãi thì sao? Giữa dòng đời hối hả này liệu có mấy ai nhớ một chút kỉ niệm chỉ là thoáng qua khi mà thời gian cứ dần xoá nhoà nó đi, vô tình giống như cơn mưa ngoài kia vậy?
Linh bật khóc, đôi mắt không còn nhìn rõ mọi thứ phía trước, không rõ là do mưa hay nước mắt. Bàn tay cô đánh rơi chiếc hộp từ khi nào. Trong đó là một sợi dây đeo cổ có hình giọt nước màu xanh dương, lấp lánh. Không! Có lẽ đó là giọt mưa...!
“Ngày gió tàn theo nỗi thương nhớ
Mưa rơi cứ rơi hoài
Cho lòng ai buồn...
... Chợt xa cách xa mây ngàn...”
***
Đừng bao giờ khóc dưới mưa, bởi chỉ có nước mắt tan vào mưa thôi...
... mưa vô tình chẳng xoá được nỗi buồn đâu.
Đừng bao giờ nghĩ mưa rơi vì bạn khóc...
... bởi trong mưa vốn làm gì có nước mắt đâu.
Và cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mưa làm bạn chợt buồn hay vui...
... vì mưa là của tự nhiên mà, có phải của riêng ai đâu.
Mưa... đơn giản chỉ là mưa mà thôi !
No comments:
Post a Comment