Saturday 17 November 2012

Em hứa là… em sẽ quên!


Em ngủ dậy và thấy lòng nhẹ bỗng, không chút ưu phiền, tiếc nuối…
Quá mệt mỏi để mãi đi tìm, mãi vấn vương, chờ đợi, em giật mình tỉnh giấc kéo mình về với thực tại, với những ngày không có anh. Tưởng chừng như cơn sóng lòng ngày ấy sẽ mãi còn ám ảnh em, mãi còn chôn vùi em trong những hoài mong khác khoải…
… Em sợ nhưng giây phút mong chờ số phone của anh, sợ cái cảm giác trống vắng khi không được nhận những dòng tin nhắn mỗi ngày… sợ mỗi đêm thức trắng để nghĩ về những giây phút em đềm của ngày xưa bên anh. Và em sợ… sợ lắm những lần không ngăn nổi nước mắt khi nghĩ về anh….
Giờ đây em đang có những phút giây bình yên nhất anh ah ! Không phải bởi vì em đã quên anh, cũng không phải vì em hết yêu anh, mà có lẽ vì em đã quá quen với những cảm giác đó, con tim em sẽ không thể đau hơn được nữa đâu anh, nó không thể bị tổn thương thêm được nữa đâu…
Rồi đây, bánh xe  thời gian sẽ giúp em nghiền nát những nỗi đau này, nghiền nát cả những cảm xúc, những hoang mang, sợ hãi trong em. Nó sẽ kéo theo cả bóng hình anh, cả những kỷ niệm, những con đường nơi anh đã từng cùng em đi qua, những nụ cười, ánh mắt giọng nói của anh còn sót lại trong tâm trí em… Trả lại cho em tất cả những ngày bình yên giống như lúc này vậy…
Giờ đây em không gọi tên nổi cảm giác của mình, em không buồn, không trách,  không yêu, cũng không ghét, có chăng chỉ còn là những cảm giác mơ hồ, trống rỗng, bâng khuâng…
Những tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ tuột khỏi tay nhau, sẽ mãi cùng nhau xây đựng hạnh phúc trọn đời… Nhưng ngày đó cũng đến, ngày mà em không bao giờ mong muốn – ngày anh chẳng còn là của em… Em không thể nhớ nổi mình đã khóc bao nhiêu lần, đau đớn bao lần…? Cũng không thể tưởng tượng nỗi em đã vượt qua nó như thế nào nữa… Chỉ biết rằng giờ đây con tim em như băng lạnh, em không còn cảm giác đớn đau, em không mong chờ, cũng không đón nhận bóng hình ai, em thấy quen với cảm giác một mình… tất cả chẳng còn quan trọng, chẳng còn nghĩa lý gì với trái tim em nữa rồi…
em hua la em se quen Em hứa là... em sẽ quên!
Lại một mùa hè nữa đang đến, những bông bằng lăng nở rộ, tím ngắt cả một khoảng trời Hà Nội. em thong thả trên con đường cảm nhận sắc tím của Bằng lăng, sắc tím của hoàng hôn, màu của một thời em yêu, tôn thờ và mơ mộng… Vậy mà giờ đây em chẳng còn cảm giác gì, trái tim lạnh băng thờ ơ với chúng. Một cánh hoa nhẹ bay rơi xuống vai em… Lâu lắm rồi em mới được nhìn nó gần đên vậy, cánh hoa mỏng manh, nhạt màu, và xù xì, vô lối như vừa bị ai đó cấu xé vậy… chợt chạnh lòng nghĩ về mình… nhưng không còn đau đớn xót xa, em chỉ mỉm cười vô định.
Cũng đã khá lâu… phải chăng em đã vượt qua? phải chăng em đã mạnh mẽ thực sự? Phải chăng em sẽ không cần phải trốn chạy những cảm giác của chính mình?
Giờ đây, trước mắt em chỉ là một hoảng không vô hồn, em không còn quan tâm nhiều đến những gì xung quanh, đến những suy nghĩ của người khác… Em sẽ chỉ nhìn về một phía với rất nhiều dự định, chỉ tiếc rằng… nơi đó không có anh.
Cầu mong sao ký ức ngày đó đừng bao giờ thổn thức trong anh và em, sẽ cứ mãi em đềm, mãi ngủ yên, mãi chôn chặt trong quá khứ, để còn được bình yên như chính lúc này… cho em và cho cả anh…
Chắc anh đã quên từ lâu lắm – người con gái anh đã từng nói sẽ yêu mãi muôn đời, sẽ là duy nhất trong anh, người đã từng gửi trọn bàn tay nhỏ bé của mình trong tay anh để thỉnh cầu một lời tha thiết “đừng bao giờ để tuột tay em!” …Cũng chẳng sao vì điều đó còn hay không đâu còn ý nghĩa gì trong anh?
Từ sâu tẳm trái tim mình, em vẫn luôn cầu chúc cho anh mãi bình yên và hạnh phúc. Rồi em cũng sẽ quên, sẽ quên giống như anh đã từng quên em – nhẹ nhàng như chưa từng có em vậy… em hứa là… em sẽ quên

No comments:

Post a Comment

Popular Posts