Wednesday 19 September 2012

Nếu một ngày, bạn cảm thấy buồn...


Đôi khi, niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người kia. Vậy thì hãy nghĩ theo cách nghĩ của người khác – hãy hướng mình tới những suy nghĩ tích cực hơn nào!
Nếu bạn cảm thấy buồn, hãy chạy vào một căn phòng nào đấy, đóng chặt cửa lại và hét thật to. Hãy để nỗi buồn được tỏa ra bên ngoài, hãy nhốt chặt nó lại bằng bất cứ cách nào có thể. Cất giấu nó ở một nơi khác, ngoài tâm trí bạn cũng là cách hay đấy!

Nếu bạn cảm thấy buồn, hơn bao giờ hết, hãy ăn, ăn thật nhiều, hãy uống, uống thật nhiều. Hãy làm bất kì những điều gì bạn thích, miễn sao, sẽ ổn cho “cái đầu” của bạn! Vì cuộc sống này có nhiều niềm vui, hơn là cách bạn chọn cứ suy nghĩ mãi về nỗi buồn ấy.

Nếu bạn cảm thấy buồn, hãy để gió giúp bạn thổi bay nó đi bằng việc phóng xe đạp thật nhanh trên con đường vắng. Nỗi buồn tự dưng đến với bạn thì bạn cũng có quyền đuổi nó đi. Ngược lại, bạn cũng có thể đi thật chậm, để trí óc bạn thả lỏng nhất có thể. Tĩnh tâm, bạn sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp làm sao.

Nếu bạn cảm thấy buồn, hãy khóc thật to. Nước mắt sẽ giúp bạn gột rửa mọi ưu phiền đem lại cho bạn cảm giác thoải mãi hơn. Khóc không phải yếu đuối mà khóc giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu có thể, hãy khóc cạn nước mắt, hãy để nỗi buồn lẫn vào đấy mà trôi đi mất.

Không có bất kì biện pháp, hay liều thuốc hay ho nào có thể làm tan biến nỗi buồn. Hơn bao giờ hết, chỉ có bạn mới là phương thuốc hữu hiệu nhất giúp chính mình vui hơn. Lao vào cuộc sống và quên đi mọi thứ có thể sẽ giúp bạn ổn hơn đấy!


Từ xưa đến nay, làm gì có ai định nghĩa về nỗi buồn đâu? Và cũng làm gì có ai đưa ra một ranh giới nào cụ thể của nỗi buồn đâu? Chỉ có bạn mới là người nghĩ nó là nỗi buồn đấy chứ! Đôi khi, niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người kia. Vậy thì hãy nghĩ theo cách nghĩ của người khác – hãy hướng mình tới những suy nghĩ tích cực hơn nào!

Có những nỗi buồn đã trở thành chuyện của quá khứ, thì hãy cứ để quá khứ được ngủ yên, đừng đánh thức nó dậy. Quá khứ - Hiện tại – Tương lai làm nên giá trị của một con người nhưng không phải vì thế mà bạn cứ buộc chặt mình tại một điểm nào đấy của “đồ thị cuộc sống”, con người sống là phải hướng tới tương lai mà.

Và còn một điều nữa, tôi vẫn chưa nói với bạn là: Khi bạn cảm thấy buồn, hãy đến bên tôi, có thể tôi sẽ không thể giúp bạn cảm thấy vui lên ngay lập tức. Nhưng tôi tin, khi nỗi buồn được sẻ chia sẽ giúp bạn vơi đi một phần nào đấy! Tôi hứa, sẽ đến bên bạn bất cứ khi nào bạn cần, sẽ xoa dịu bạn bằng bất cứ cách nào có thể trong phạm vi của tôi.

Đừng quên gọi cho tôi, khi cần, bạn nhé! Nào mỉm cười lên và đón nhận cuộc sống rực rỡ sắc màu nào!

Hãy để em ra đi


Đừng cố níu kéo khi hai trái tim không còn có thể cùng chung một nhịp. Đừng để cả hai chúng mình bất hạnh.
Hãy để em ra đi... để cả hai chúng mình thấy thanh thản hơn sau những cơn sóng lòng không thể nào hóa giải được. Những hiểu lầm, những giận hờn đã làm em quá mệt mỏi. Anh cũng đừng tự dối lòng khi hai chúng mình đã không còn có thể đi cùng nhau trên chặng đường kế tiếp.

Hãy để em ra đi... cũng là để anh có cơ hội thay đổi những sai lầm trong quá khứ với em bằng cách yêu chân thành một người con gái khác. Có thể cả hai sẽ đau khổ trong một thời gian dài, nhưng như thế còn hơn phải đau khổ suốt đời. Rồi sẽ có ngày vết thương lại lành sẹo.

Hãy để em ra đi... bởi em không còn đủ bao dung để hết lần này đến lần khác tha thứ những lỗi lầm của anh... để rồi anh vẫn tái phạm.

Hãy để em ra đi... vì niềm tin trong em với anh hầu như đã cạn kiệt, tình yêu bây giờ đã hóa thành cơn gió bay theo những lời nói dối của anh.

Hãy để em ra đi... để cả hai chúng  ta cùng nhìn lại mình, nhìn lại những chặng đường đã đi qua, để thấy được những ưu khuyết điểm của cả anh và em...

Hãy để em ra đi... để em còn có thể xem anh như một người bạn, để chúng mình còn có thể  gặp lại nhau và chào hỏi như những người bạn cũ đã lâu không gặp. 


Hãy để em ra đi... để không còn đau khổ vì lòng tự trọng bị chà đạp một cách phũ phàng. Có thể anh cảm thấy có lỗi vì những gì đã gây ra cho em nên mới một mực níu giữ tình yêu của hai đứa mình. Nhưng nếu có thêm thời gian anh sẽ thấy chuyện chúng mình chia tay là đúng, bởi nếu thực sự yêu em thì anh sẽ không phải tìm đến với người con gái khác.

Hãy để em ra đi... để em tìm lại cho mình một bầu trời mới, sẽ có một người đàn ông thật sự yêu và chân thành với em...

Có thể em sẽ không thể nào quên hết những kỉ niệm với anh.

Có thể em sẽ khóc rất nhiều vì quyết định chia tay anh.

Có thể sẽ mất một thời gian dài em mới có thể tĩnh tâm.

Có thể giờ em vẫn còn yêu anh, nhưng chia tay sẽ tốt cho cả hai. Nếu tiếp tục yêu nhau thì cả em và anh đều trở thành người bất hạnh, cả người con gái ấy cũng bất hạnh. Em không muốn tranh dành tình yêu với một người khác, em muốn được tự do đi con đường của riêng mình. 

Chia tay không hẳn là chấm dứt bởi chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè. Mai này nếu gặp nhau trên đường em sẽ chẳng ngó lơ, sẽ chào hỏi anh như một người bạn.

Hãy kiên nhẫn! Yêu thương sẽ đến!


Cuộc sống này không bằng phẳng cũng không quá gồ ghề như bạn nghĩ đâu nhé...
... Đơn giản chúng ta tận hưởng cuộc sống này thế nào mà thôi.

Bạn đã đủ kiên nhẫn để đạt được nhưng điều bạn muốn hay đủ kiên nhẫn để cố gắng làm vui lòng ai đó chưa?

Kiên nhẫn như một lời giải đáp cho những thành công lâu dài…

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn khi ngồi nhà nghe lời dặn dò hay lời tâm sự của bố mẹ hàng giờ chưa? Thay vì việc ấy bạn lại sẵn sàng ngồi hàng giờ trước máy tính đợi với dòng chữ "loading" bộ phim có diễn viên đẹp trai mà bạn thần tượng bấy lâu.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn nghe lời giải thích của ai đó khi họ đã nhận ra sai lầm thay vì quay mặt đi và trách móc họ? Tại sao lại không tạo cho họ cơ hội hay chính bạn đã không tạo cho trái tim mình đón nhận những yêu thương? Những bức tranh tâm hồn bạn vẫn còn thiếu nét hãy lấp đầy nó bằng sự kiên nhẫn chờ đợi và đón nhận yêu thương bạn nhé.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn làm xong một bài toán khó hay kiên nhẫn vẽ xong bức tranh còn đang dang dở chưa? Điều ấy cũng  như bạn đã không để những yêu thương đến với cuộc sống không bị gián đoạn hay làm lỗi nhịp trái tim ai đó mà cứ vô tình quay đi hay một lá thư viết vội chưa kịp trao.


Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ đợi ai đó reply tin nhắn của mình lúc nửa đêm vì chỉ thực sự muốn xem mình là ai trong trái tim họ hay chỉ là không thấy nhắn lại là nghĩ rằng là mình đã thất bại và nhắn lại “mình đùa đó”? Hãy kiên nhẫn chờ đợi bạn à... khi đã nói ra cảm xúc và trao tặng yêu thương tới ai thì hãy để ai kia biết và kiên nhẫn chờ đợi vì bên kia có thể họ cũng đang chờ tín hiệu xanh từ phía bạn. Nhưng nếu ngược lại, yêu thương ấy không quay trở lại như bạn mong chờ thì cũng đừng buồn bạn nhé! Hãy kiên nhẫn vì trong cuộc sống yêu thương này sẽ có lúc dấu yêu tìm tới với bạn và đem tới hạnh phúc mơ ước. Đó cũng chính là những thành công tuy nhỏ nhoi nhưng thật ý nghĩa trong cuộc sống.

Đôi khi mắc những sai lầm trong cuộc sống và dường như cảm thấy tuyệt vọng và tìm về tới mái ấm gia đình, nhưng khi nhận được lời căn dặn của bố mẹ chỉ trong vài phút là bạn đã thấy phát ngán và đứng dậy vượn cớ: “Con phải đi học đây, hôm nay con nhiều bài tập lắm”. Hãy tự hỏi bản thân bạn đã bao giờ thế chưa... và đã bao giờ bạn nhận thấy nỗi buồn thẳm nơi trái tim, chứa đựng trong đôi mắt bố mẹ lúc ấy chưa?

Và bạn có biết như vậy lòng kiên nhẫn trong bạn đã mất dần đi. Đón nhận lời khuyên của gia đình hay của những người xung quanh bạn chính là một món quà trong cuộc sống, là một cách giản đơn nhất tạo nên con người bạn hay vẽ lên bức tranh tâm hồn trong bạn. Muốn cuộc sống đẹp như trong những giấc mơ của bạn, bạn cần kiên nhẫn đón nhận những lời khuyên hay lượm nhặt những “bức tranh cuộc sống đời thường” để tiến gần hơn với thành công, tiến gần hơn tới những yêu thương cuộc sống. Cũng đừng để lòng tự ái của mình cản đường yêu thương khi có ai đó góp ý cho bạn. Bạn à, trong cuộc sống không phải thành công nào cũng tự tìm tới ta trên con đường bằng phẳng mà không có những bàn tay dang rộng vực ta dậy khi ta thất bại hay có ý định từ bỏ dễ dàng.

Hãy kiên nhẫn đón nhận yêu thương bạn nhé!

Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?


Chỉ ví dụ thôi nhé!
Trước khi quen anh, ý nghĩ đầu tiên của em khi ngủ dậy là: "Lại muộn học rồi". Còn bây giờ là: "Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy hôm nay".

Trước khi quen anh, ý nghĩ cuối cùng của em trước khi ngủ là... chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà em biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: "Trong giấc mơ anh, có em... không?"

Trước khi quen anh, ngày nào em cũng than vãn vài chục lần câu: "Cuộc đời thật buồn bởi em chẳng có nổi một lý do nào để buồn". Bây giờ, thì em không thể hét nổi nữa bởi em đã tìm được hàng vạn lý do... Chẳng hạn... có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn. Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng anh cứ thử thích em đi, anh sẽ biết ngay là em nói sai hay nói đúng.    


Thế ví dụ... anh cũng thích em đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:

Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là "hạnh phúc" đó sao?

Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng dịu dàng đi cho mà xem. Em sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật nhỏ nhẹ. Anh không tin em làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ

Ví dụ... anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc anh buồn có thể em sẽ chẳng làm cho anh vui lên được. Nhưng em có thể buồn cùng anh đấy. Mà một người buồn thì thật... chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ... vui hơn. Anh có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.    

Và cuối cùng... nếu anh thích em, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì em rất muốn nói với anh một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật em sẽ nói cho riêng mình anh nghe.

Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.

Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.

Nếu một ngày anh bỏ em mà đi


Nếu ngày đó là có thật, nếu một ngày anh bỏ em mà đi...
Những ngày tình yêu còn nồng, ta yêu nhau còn say, ai cũng dặn chớ nên nghĩ tới chuyện chia ly. Nhưng đời người làm sao đoán trước? Ai biết chắc một ngày anh sẽ không bỏ em mà đi?

Em sẽ nhét thương nhớ và kỉ niệm vào trong những trang viết. Biến nó thành một truyện ngắn của riêng em và không chờ đợi một độc giả nào hết. Đôi khi, những điều bí mật chẳng nên được bật mí. Thương yêu này em sẽ cất cho riêng mình em.

Em sẽ viết những dòng chữ thật to vào cuốn nhật kí chung của hai đứa mình, rằng em buồn ra sao, không muốn sống thế nào, tủi hờn và uất ức biết bao. Để rồi nhiều năm sau nhìn lại, em hiểu ra rằng mình đã ấu trĩ biết bao nhiều. Nào có ai sẵn sàng chết vì một người không yêu mình? Như thế chẳng phải rất phí sao?

Em sẽ kể về anh với người yêu mới. Không phải để khiến người ấy ghen, mà để người ấy biết rằng thương yêu nào với em cũng là quan trọng. Nhưng hơn hết, tất cả những chuyện đó em đã cất trong một ngăn thật sâu của trái tim. 

Em sẽ chủ động chào anh nếu mình gặp mặt. Thương yêu đủ nhiều để khiến em đau khổ tột cùng khi đánh mất nó. Nhưng trên tất cả, em hiểu rằng khi đã chẳng thể đi bên nhau như hai nửa tình yêu, ta hãy cứ là bạn bè để được đi bên đời nhau mãi mãi.

Em sẽ hiểu ra chẳng có thương yêu nào là mãi mãi. Chỉ có khoảnh khắc bên nhau là trường tồn vĩnh cửu. Không phải trên bờ cát thời gian, mà trong những ngách sâu của hồi ức mỗi khi em nhớ về. Đau đáu và khôn nguôi.

Em sẽ chấp nhận rằng mình yêu nhau xong rồi. Đâu phải người nào cũng có thể thương yêu nhau cả đời. Đôi khi, vai trò của người này trong cuộc đời người kia chỉ đơn giản là đi chung một đoạn đường, ngắn hay dài nhưng sau đó đều phải nói tạm biệt.

Và nếu một ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ chẳng biết đâu là thương yêu rất thật...?

Chỉ là, em đang chờ hạnh phúc đến thôi mà


Người như em, không phải không yêu ai, chỉ là vì người mà Thượng đế sắp đặt để sống cùng em trọn đời chưa xuất hiện thôi.
Người như em, khó tính lắm, kênh kiệu lắm, không phải cứ nhìn thấy lũ bạn suốt ngày kè cặp với bạn trai mà yêu vồ yêu vập, yêu dại yêu cuồng.

Người như em, không phải không yêu ai, chỉ là vì người mà Thượng đế sắp đặt để sống cùng em trọn đời chưa xuất hiện thôi.

Người như em, tính cách không đơn giản, chuyện tình cảm càng không, em không thể hôm nay nói yêu người này mai yêu người khác được. Nên anh thông cảm nhé, mặc dù chia tay nhưng em vẫn còn yêu sâu đậm lắm, anh đừng khó chịu, rồi em sẽ quên anh mau thôi.

Người như em, nhạy cảm lắm, một câu nói bông đùa cũng khiến em nhói lòng, nhưng em không tỏ ra, nên anh hãy cố gắng cảm nhận nhé, em cười, nhưng lòng em đau lắm.

Người như em, dạt dào yêu thương lắm, em yêu gia đình, bạn bè và nếu như mình còn quen nhau, thì còn có anh nữa, nhưng anh đừng tưởng không có anh là em không sống được nhé. Em vẫn sống, vẫn là em, em chăm sóc bản thân nhiều hơn, ai cũng khen em xinh hơn ra đấy nhé, anh phải ghen tị mất thôi.


Người như em, không có chân dài, eo thon, nhưng em hài lòng với những gì Thượng đế ban cho, rồi sẽ có người yêu em vì em là chính em có đúng không?

Người như em, nóng tính lắm, nhưng cũng nhẹ nhàng lắm nhé, em phải la mấy đứa cháu không nghe lời, để sau này nó lớn lên nó sẽ trở thành một người tốt, đắng lòng không khi người thân mình trở thành một người xấu hả anh?

Người như em, trẻ con lắm, nhưng nhờ anh, em đã trưởng thành hơn rất nhiều, yêu thương cho đi nhiều hơn, suy nghĩ cho người khác hơn, em đã sống như thể đây chính là thiên đường của em, mặc dù không có bóng dáng anh.

Người như em, hay lèm bèm, nói này nói nọ, khiến anh khó chịu, nhưng phải chi, chúng ta, mỗi người thay đổi một chút, chắc hiện tại vẫn khá hơn chứ anh nhỉ?

Người như em, ao ước có một gia đình nhỏ, có những đứa trẻ, thật hạnh phúc, không cần quá giàu có, có khó lắm không anh?

Người ta nói, người như em, khó có người yêu lắm, gì đâu mà khó chịu, đủng đẳng, kênh kiệu quá, ai mà yêu nổi, đúng không nhỉ?

Viên kẹo màu của mẹ


Con bỗng hiểu ra một điều, mơ ước lớn nhất của cuộc đời con là mẹ sẽ mãi ở bên con.
Tháng năm đi qua đời con là vết nhăn trên khuôn mặt mẹ, là những gian truân sương gió rạn dày. Con lớn lên trong vòng tay chai sạn, trong những giọt mồ hôi và nước mắt của mẹ. Trong cái trí nhớ đã dần mờ nhạt về tuổi thơ của con, bóng dáng mẹ hiện về mông lung qua những viên kẹo màu ẩn lấp.

Ngày ấy, khi con vẫn còn hai bím tóc thơ ngây, khi con vẫn cười bằng nụ cười bé dại, con nhớ mãi hình ảnh mỗi lần đi làm về mẹ đều đặt vào tay con những viên kẹo màu. Những viên kẹo màu bé xíu nằm trong bàn tay con nhỏ xinh. Con chẳng hiểu mãnh lực nào thu hút con đợi chờ giây phút ấy đến thế. Con chẳng hiểu vị ngọt ngào ấy sao mà hơn tất cả mọi viên kẹo trên đời. Cứ thế tuổi thơ con đi qua, ngọt ngào như những viên kẹo mẹ trao ngày nào. Mẹ nuôi con bằng những ước mơ mẹ chắp cánh cho con. Những ước mơ về một tương lai tươi đẹp, hạnh phúc hay ít nhất tương lai ấy tương sáng hơn những gì mà mẹ đã phải trải qua trong cuộc đời. Con lớn dần trong tình yêu ngọt như kẹo màu của mẹ, thơ mộng và hạnh phúc như những giấc mơ.


Tháng năm tuổi thơ ấy đi qua, mẹ vẫn đi bên cuộc đời con lặng lẽ, âm thầm và trầm lắng. Cô con gái bé bỏng ngày nào của mẹ giờ đã thành thiếu nữ mười tám, đôi mươi dịu dàng. Con bước vào cái tuổi biết yêu thương và hờn giận, biết ước mơ và hoài bão cho chính mình. Mẹ lại đến bên con, vẫn cái bóng hình thân thương thủa trước. Mẹ lại đặt vào bàn tay con viên kẹo màu. Vị ngọt của viên kẹo hạnh phúc và thần tiên ấy tan ra trong miệng con. Tay con ôm chầm lấy mẹ. Con đã hiểu vì sao ngày thơ bé con lại đợi chờ giây phút này đến thế. Con đã hiểu vì sao vị ngọt ngào tình yêu ấy lại hơn bất kì vị ngọt nào khác. Tất cả niềm hạnh phúc đó là tình yêu mẹ dành cho con. Con bỗng hiểu ra một điều, mơ ước lớn nhất của cuộc đời con là mẹ sẽ mãi ở bên con. Nhưng làm sao con có thể thành công với ước mơ đó, bởi trên đời này ai níu giữ được thời gian?

Mình chờ nhau anh nhé!


Cứ bước tiếp đi rồi mình sẽ được ở cạnh nhau. Mình sẽ không hứa hẹn mà chỉ đi đúng đường thôi anh nhé! Vì tình yêu đâu phải qua lời nói đâu. Chỉ cần trái tim mình đập cùng nhịp mà thôi.
Chờ nhau có nghĩa là mặc dù em đi một mình trên con đường rộng nhưng em không thấy cô đơn vì trong tâm trí em hiện lên hình ảnh anh đang mỉm cười, đang đưa tay ra đón em từ phía cuối con đường. Vì em biết đi hết đoạn đường này mình sẽ được ở cạnh nhau.

Chờ nhau có nghĩa là những lúc em gặp khó khăn trong cuộc sống, mặc dù không có anh ở bên cạnh nhưng em vẫn cảm nhận được bờ vai anh luôn sẵn sàng cho em dựa vào để khóc òa ngon lành.

Chờ nhau có nghĩa là mỗi khi nhớ tới anh thì em lại chạy ra biển, thấy bao người tay trong tay nhưng em vẫn không buồn vì em biết chúng mình đang cố gắng để một ngày anh và em có thể nắm tay đi dạo trên bờ biển đó.


Chờ nhau có nghĩa là mỗi khi giận hờn em vẫn ngồi ôm khư khư diện thoại để thấy tin nhắn anh viết làm hòa với em. Vì em biết anh không thể chạy đến đứng trước cửa phòng em để xin lỗi.

Chờ nhau có nghĩa là mỗi khi một trong hai đứa gặp nỗi đau thì trái tim còn lại cũng đau đến mức không thở được.

Chờ nhau có nghĩa là dù mọi lời mời mọc cám dỗ bên ngoài nhưng anh vẫn nhớ bến đỗ đang nhớ anh là em.

Bởi vì xa nhau nên mình cố gắng chờ nhau anh nhé! Cứ bước tiếp đi rồi mình sẽ được ở cạnh nhau. Mình sẽ không hứa hẹn mà chỉ đi đúng đường thôi anh nhé! Vì tình yêu đâu phải qua lời nói đâu. Chỉ cần trái tim mình đập cùng nhịp mà thôi.

Tớ thích gió, và tớ thích cậu!


Nhưng tớ mong cậu đừng bao giờ là gió...
Tớ thích gió, cực kỳ thích gió.

Tớ thích thổi phù phù những bong bóng xà phòng để gió mang chúng bay thật xa, thích nghe tiếng chuông gió kêu leng keng leng keng mỗi buổi sáng, thích nhìn lá vàng nhờ gió mà rượt đuổi nhau dưới sân trường đầy rêu phong.

Tớ thích chạy hớn hở trên đồng cùng cậu mỗi chiều Chủ nhật, thích cái cách cậu gấp và cho một chiếc máy bay giấy hòa vào gió bay đi, thích luôn cả việc cậu cầm tay tớ bảo: “Cầm tay kẻo gió kéo nhóc đi!”

Tớ thích nhìn tóc cậu bị gió thổi bay tung lên, thích nhìn cậu nhăn nhó kéo lại áo khoác và cốc cho tớ một cái vào đầu: “Cười cái gì mà cười hả cô nương!”

Tớ thích gió, cực kỳ thích gió.

… Và thích cậu, cực kỳ thích cậu!

Nhưng tớ mong cậu đừng bao giờ là gió.

Là gió, cậu luôn có rất nhiều nơi để đến. Cậu có rất nhiều mối quan tâm ngoài tớ ra, này không đá banh thì cũng bóng rổ, không Toán, Hóa thì cũng game thâu đêm, không tụ tập bạn bè thì cũng rất nhiều cô bạn vây quanh yêu mến. 

Là gió, cậu chẳng bao giờ dừng chân. Cậu đến và đi nhanh đến nỗi tớ không kịp đưa tay ra giữ, không kịp nói với cậu một lời nào, cũng chưa kịp hiểu rằng liệu có khi nào lòng cậu dành cho tớ không.

Là cậu sẵn sàng bỏ mặc tớ một mình và rời đi chỉ sau một cuộc điện thoại.

Là cậu vô tâm không nhìn ra tất cả những yêu thương của tớ dành cho mỗi ngày như thế.

Cũng không thấy việc tớ đã đứng một mình rất lâu trong đám đông hò reo cổ vũ cậu thi đấu, không thấy tớ đã buồn nghẹn lời khi cậu hí hửng nói về một người thứ ba, cũng đâu bao giờ biết những suy nghĩ mà tớ mãi chẳng dám nói lên lời.

Gió yêu tự do và những chuyến du ngoạn của mình. Tớ yêu gió và chờ đợi mãi một điều cũng mơ hồ như vậy…


Ngày cậu đi, tớ mỉm cười với nước mắt ở lại. 

Nếu không thể giữ chân một ai đó, cách tốt nhất là để người ấy bước đi nhẹ nhàng. Và tớ buông tay với những điều mình không thể có, gác lại những yêu thương, dặn mình là cậu còn biết bao nhiêu chuyện để lo nơi chân trời xa xăm ấy!

“Tớ sẽ về!” - Cậu nói nhanh trước khi bước vào phòng cách ly. Không phải là một lời hứa hẹn, cũng chẳng phải bảo tớ chờ. Ô cửa kính nhòa theo từng bước chân cậu, cái dáng cao cao gầy gầy gắn bó với tớ biết bao lâu…

Loay hoay ngồi nghĩ, hôm nay nữa là đã được hai năm. Thời gian làm nước mắt tớ khô, nhưng chưa bao giờ khiến lòng tớ thôi nhớ cậu. 

Vì Trái đất này tròn, nên những người yêu nhau rồi sẽ trở về cạnh nhau. Nhưng sẽ thế nào nếu chỉ là đơn phương? Và khi cậu về, cũng có phải là vì tớ đâu, tại Sài Gòn đủ sức níu chân cậu. Tớ thì đến tình yêu của mình cũng buông tay không thể giữ cơ mà…

Những chong chóng giấy vẫn quay nơi cửa sổ phòng tớ. Gió vẫn cứ thích vờn tóc tớ rối tung lên. Và lòng tớ, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đổi.

Khi cậu về, một ngày nào đó, sẽ hiểu thôi…

Đó chính là hạnh phúc


Sau này mới phát hiện, hóa ra bàn tay mình đã từng nắm lấy, bài hát mình đã từng ngân nga, ai đó mình đã từng yêu thương… tất cả đều chính là hạnh phúc.
1. Trên đời có một người...

Khi ở bên bạn, lúc nào cũng nhắc bạn hàng tỷ lần phải mặc thêm áo ấm, ra đường phải cẩn thận xe cộ, làm bạn thấy rất phiền phức, nhưng cũng thật ấm áp. Lúc bạn không có tiền, họ lúc nào cũng sẽ mang những câu đại loại như “bây giờ kiếm tiền đâu có dễ” ra giáo huấn, rồi vừa nói, vừa giúi tiền cho bạn.

Những người ấy, chính là cha/mẹ bạn.

2. Trên đời có một người...

Lúc ở bên nhau, hai người thi thoảng lại gây gỗ, thi thoảng lại đánh nhau. Đó là kẻ xấu xa cướp món điểm tâm ngon lành của bạn, là kẻ chuyên đi mật báo với bố mẹ về bạn. Nhưng cũng là người quan tâm chăm sóc bạn hơn bất cứ ai trên đời, bạn và người đó, có mối quan hệ cực kì, cực kì thân thiết.

Người ấy, chính là anh chị em của bạn.

3. Trên đời có một người...

Lúc không gặp được người đó bạn sẽ một mực nhớ nhung khắc khoải, lúc gặp được rồi lại tim đập chân run, bao nhiêu lời định nói đều không thể nói được thành lời. Người đó chẳng tốn hơi sức đã nắm giữ được trái tim bạn, làm bạn không thể nào quên, làm bạn nghĩ ngợi miên man không thể nào chợp mắt, nhưng cũng làm bạn thấy ngọt ngào say đắm. Người đó là thứ mật ngọt đáng yêu nhất nhất trên đời.

Thứ mật ngọt ấy tên gọi là người yêu.


4. Trên đời này có một người...

Biết được một số bí mật không thể nói của bạn. Lúc bạn phạm lỗi, người đó giúp bạn tháo tội; lúc bạn yêu thầm ai đó, người đó giúp bạn chuyển lời; lúc bạn cãi nhau với người yêu, nhất định sẽ khóc lóc đến tìm người đó. Bạn cảm thấy thật có lỗi, bởi chỉ lúc nào cần thiết mới thèm nghĩ đến người ta, nhưng bạn cũng rất hạnh phúc vì đã quen biết một người như thế trong đời. Có lẽ những ngày tháng mà bạn và người ấy bên nhau, còn nhiều hơn là bên người yêu của bạn.

Người đó, chính là bạn của bạn.

5. Trên đời này có một người...

Lớn lên trong vòng tay bảo vệ của cha mẹ, chín chắn dần từ mối quan hệ với anh chị em, tìm ra tình yêu đích thực trong sự bảo bọc của người yêu, cảm nhận sự ấm áp trong những quan tâm của bạn bè… Cảm thấy rõ ràng những người đó bước đi bên cuộc đời mình thế nào, và cũng hiểu rằng nhờ họ mà cuộc sống của mình thêm tươi đẹp, trong tim cảm kích vô cùng những gì họ đã mang đến cho mình, nhưng chẳng bao giờ nói được thành lời.

Người ấy, chính là bản thân bạn.

Đôi lúc nhiều bạn cũng tưởng rằng, hạnh phúc ở một nơi nào đó xa xôi, một tương lai nào đó mà tôi đang theo đuổi. Thế là, đôi mắt cứ chực kiếm tìm xa xăm, đôi tai tôi lúc nào cũng cố gắng nghe những âm thanh từ nơi xa ấy, cuối cùng giật mình nhận ra mình đã bỏ lỡ mất...

Sau này mới phát hiện, hóa ra bàn tay mình đã từng nắm lấy, bài hát mình đã từng ngân nga, giọt nước mắt mình đã từng làm rơi, ai đó mình đã từng yêu thương… tất cả những cái “đã từng” ấy, chính là hạnh phúc…

Ngày hôm nay, tôi sẽ...


Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng.
Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình. 

Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.

Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.



Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua

Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích...

Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua như thế nào.

Bạn cũng vậy nhé !

Yêu một chàng trai bằng tuổi


Một chàng trai bằng tuổi, đôi khi vì lòng tự trọng mà làm tổn thương em. Nhưng sau đó, anh ấy luôn cho em thấy rằng mình quan trọng hơn chút tự ái trẻ con ấy
Anh biết không, đồ ngốc? Hôm qua mẹ nói với em: “Con không nên yêu một chàng trai bằng tuổi. Bởi như thế, sẽ nhận lấy không ít thiệt thòi.

Khi con gặp rắc rối, cậu ấy sẽ không thể giúp con giải quyết. Ở cùng độ tuổi ấy, người già dặn hơn đôi khi lại là con. Cậu ấy, đôi lúc vẫn sẽ để lộ “nguyên hình” là một đứa trẻ ngốc nghếch không hơn không kém.

Khi 2 người cãi vã, cậu ấy sẽ không đủ chín chắn để tránh làm tổn thương con. Chưa hiểu nhiều về tình yêu, nhiều khi cậu ấy sẽ để cho cái tôi của mình lấn lướt. Và những lúc như thế, con sẽ ấm ức rất nhiều.

Khi ghen, cậu ấy sẽ phát điên. Chưa đủ trưởng thành để chế ngự những cảm xúc kì lạ đó. Có thể cậu ấy sẽ giận dỗi, cáu gắt hay cấm đoán con. Và, trong trường hợp ấy, con không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời.

Còn nhiều, nhiều điều lắm con gái ạ. Một chàng trai cùng tuổi với con còn quá nhiều quan tâm và có lẽ con sẽ chẳng bao giờ được ưu tiên thứ nhât. Nghĩ xem, con có chấp nhận được những chuyện này không? “

yeu-mot-chang-trai-bang-tuoi
Em đã suy nghĩ rất nhiều về lời mẹ nói. Và em nhận ra rằng...

Một chàng trai bằng tuổi, không phải lúc nào cũng có thể giúp em giải quyết những khó khăn. Nhưng anh ấy cho em niềm tin, rằng em nhất định sẽ vượt qua chúng. Anh ấy cười khi em cười, buồn kho em khóc và lo lắng khi em mệt mỏi. Anh ấy sẵn sàng bỏ ngang cuộc vui với bạn để về bên em. Anh ấy lao ra đường một đêm đầy gió để đến với em khi em tuyệt vọng. Và, vậy đấy, nó ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì.

Một chàng trai bằng tuổi, đôi khi vì lòng tự trọng mà làm tổn thương em. Nhưng sau đó, anh ấy luôn cho em thấy rằng mình quan trọng hơn chút tự ái trẻ con ấy. Khi cơn giận đã qua đi, anh lại làm đủ mọi cách chỉ để thấy em cười. Anh ấy lại ngờ nghệch gãi đầu gãi tai mong em tha thứ. Và, nụ cười ấy lại làm em tan chảy mất rồi.
Một chàng trai bằng tuổi, sẽ chẳng thể giữ nổi bình tĩnh khi ghen. Nhưng điều đó chứng tỏ rằng, em ý nghĩa với anh đến thế. Và dù là có đang tức giận, anh ấy vẫn lo lắng cho em, vẫn nhớ nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối. Và, mất đi một chút tự do để nhận lại chừng ấy sự quan tâm, em nghĩ cũng đáng thôi.

Một chàng trai bằng tuổi, không phải lúc nào cũng ưu tiên em thứ nhất. Anh ấy không thể sống thiếu bạn bè, càng không để một trận bóng đá nào bị lỡ. Nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ vì những thứ ấy mà lãng quên em. Anh ấy vẫn nhớ gọi điện nhắc em ngủ sớm nếu anh có về khuya. Anh ấy vẫn chạy xe hơn chục km từ trường về đưa đồ ăn sáng cho em khi cơn đau dạ dày tái phát. Anh ấy vẫn luôn nói, dù thế nào em vẫn là người quan trọng nhất. Và, với em, thế là đủ lắm rồi.

Tất nhiên em biết, một chàng trai bằng tuổi còn nhiều điều đáng chê trách lắm. Nhưng qua mỗi ngày, em tự hào vì nhìn thấy anh lớn dần lên và duy chỉ có tình yêu dành cho em là không thay đổi. Và em sẵn sàng chờ đợi một ngày anh ấy thực sự trưởng thành, để cùng em đưa yêu thương này tới bến.

Vậy nên, em sẽ nói với mẹ: ngay giây phút này, em thấy mình hạnh phúc vì đã chọn anh, một-chàng-trai-bằng-tuổi! 

Xin hãy dạy con biết khóc


Bởi vì cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có hạnh phúc cũng như nỗi đau.
Tuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin ba đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của ba sẽ vấp ngã mất.
 
Xin hãy dạy con biết YÊU

Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin ba hãy dạy con biết cách yêu gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình gia đình.
 
Xin hãy dạy con biết HÁT

Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy ba à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với ba sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin ba hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
 
xin-hay-day-con-biet-khoc
Xin hãy dạy con MẠNH MẼ

Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của ba dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin ba hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin ba hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của ba mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
 
Xin hãy dạy con CÂN BẰNG

Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm ba má vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi ba má đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin ba hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
 
Và con cảm ơn ba đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Ba à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Ba là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.

Nhật ký!


Gửi tặng những người yêu nhau nhưng không thể ở cạnh nhau.
Nhật ký, ngày… tháng… năm…

“Liệu cho đến suốt cuộc đời này, em có thể quên được anh không?” 

Thụy Hân lại bắt đầu với những con chữ làm lòng người ta dấy lên những xúc cảm không tên. Gần 2 năm đồng hành cùng Thụy Hân, tôi chỉ trông thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô gái nhỏ, với những nụ cười hiền buồn bã. Dạo đầu tôi cũng thắc mắc, tò mò, phần vì tôi ghét trông thấy ai khóc, phần khác vì tôi hơi bực cái cách Hân nhìn tôi rồi bắt đầu với những dòng đau khổ nhớ thương đến người con trai cô yêu. Nhưng từ khi nghe ngóng được lý do từ những người bạn cũ của mình, tôi mới biết lý do thật sự cho những đớn đau đó. Và rồi thậm chí, tôi đã mong Hân có thể viết nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn những nỗi đau trong lòng cô, để tôi gánh hộ những buồn ưu trong lòng cô. 

Nhưng khác với những gì tôi mong đợi, mặc cho nước mắt đã làm nhòe đi biết bao con chữ, thì Thụy Hân cũng vẫn như thế. Vẫn bắt đầu những dòng Nhật ký với những con chữ đầy đớn đau. Đôi khi Hân lấy tôi ra, định viết vài dòng gì đấy, nhưng rồi lại buông bỏ cây bút xuống mà ôm mặt. Cô khóc, những giọt nước mắt của đắng cay và thương nhớ. Yếu đuối, mỏng manh, là một Thụy Hân khác, mà chỉ có mỗi mình tôi có thể thấy. 

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Tôi đang nói chuyện với tụi bạn thì Thụy Hân tìm đến. Nhìn cô hôm nay có vẻ buồn hơn mọi khi với nụ cười hiền nở ở trên môi. Tôi biết Hân không ổn, nhưng ở đây, tôi không đóng vai trò là “người-nói”, tôi ở vai trò là “người-nghe”. Và tôi đã làm đúng với vai trò đó, im lặng đọc những dòng chữ từ từ xuất hiện trên mặt giấy… 

“Hôm nay em đọc được một Entry, có nội dung thế này: "Sau mỗi cơn Mưa thật ra sẽ là gì ? – Không quan trọng! Quan trọng là chỉ cần trong tim mỗi chúng ta có Nắng, để dù sau mỗi cơn Mưa có là gì, ta cũng có thể mạnh mẽ và ngoan cường bước qua để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình." Đã lâu lắm rồi, tuyến lệ của em chẳng còn hoạt động nữa. Vậy mà khi đọc xong, em khóc. Vì em nhớ, anh cũng đã từng nói một câu tương tự như thế với em. Rằng là em không cần sợ những cơn Mưa rào lạnh lẽo, cũng không cần lo sau mỗi cơn Mưa không phải là Nắng ấm, vì bên cạnh em luôn luôn có anh, là Nắng không bao giờ tắt của em. Anh đã từng nói thế, anh có còn nhớ? Vậy mà sao bây giờ em loay hoay giữa những cơn Mưa dài lê thê, em tìm mãi, vẫn chẳng thấy được Nắng là anh hả anh?” 

Đôi khi được Thụy Hân ôm trong tay với đôi mắt buồn xa xăm ngắm những hạt Mưa trong veo buồn bã rơi, tôi cũng hỏi thầm ông Trời, rằng là vì sao ông cứ thích chơi cái trò sàng lọc nỗi buồn của con người rồi thả vào trong những cơn Mưa lạnh lẽo, để nó trở thành một chất xúc tác kỳ diệu, làm con người ta rơi nước mắt mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm nào đó gắn với những cơn Mưa. Như Thụy Hân, như những giọt nước mắt bất chợt của cô mỗi khi Mưa đến, như những kỉ niệm của cô với người con trai cô yêu, bắt đầu vào một ngày Mưa Hạ, và cũng kết thúc vào một ngày Mưa Hạ để rồi Mưa Hạ, đã trở thành một kỷ niệm không bao giờ có thể quên được của cô…

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Từ hôm Thụy Hân đến tìm tôi với chiếc mũi sụt sịt nước, cô bỗng lặn đi đâu mất. Tôi cứ nghĩ Hân có chuyện gì, nhưng khi tối nào cũng trông thấy cô lên giường với đôi mắt mệt nhoài rồi thiếp đi mà chẳng kịp suy nghĩ hay chòng chành về những gì đã qua, tôi thôi giữ nỗi bất an trong lòng. Vì ít ra, bận rộn với công việc còn hơn là để những suy nghĩ đầy phiền muộn bủa vây lấy cô. Rồi không ngờ tối qua, khi tôi chuẩn bị “lên giường” đánh một giấc thật tròn thật say thì Hân đến với nụ cười rạng rỡ. Hóa ra là cô vừa cùng chị mình đi chơi về, cô gặp được người con trai nghe đâu chị cô có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên. Và mặc dù 2 chữ “cảm-tình” có vẻ đã bị méo mó đi một chút thì đâu đó trong những câu chuyện vụn vặt của chị cô, vẫn luôn có bóng dáng chàng trai đó. Hân cười, nụ cười rạng rỡ thật, nhưng thoáng thấy nét buồn hiện hữu. Chẳng biết có phải vì nụ cười của Hân lúc nào cũng buồn như thế, hay sự thật là… ? Dù sao thì khi trông thấy Hân cười vui vẻ như vậy, tôi thấy an lòng, rất nhiều…

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Tôi được vài ngày tự do thả mình theo những thanh âm trong trẻo của Mưa mùa Hạ thì Thụy Hân tìm đến, với vài dòng ngắn ngủi. Đại khái ý là cô đang dần trở thành con của 2 chữ “bận-rộn” với hàng tá những kế hoạch đang trong tình trạng “treo”, nhưng vẫn ổn, theo mọi phương diện, vì cô nhận ra nhiều thứ hay ho lắm, giản đơn lắm, mà bình yên rất nhiều. Xong xuôi đâu đấy, cô lại đi, trở về cuộc sống của cô, chen thân nhỏ bé vào cuộc đời xô bồ. Vài ngày sau, cô lại đến tìm tôi, kể về những kết quả ngoài mong đợi sau bao nhiêu ngày cô làm việc cực khổ kèm thêm vài câu chuyện đời thường. Xong, cô lại bỏ đi. 

Cứ thế… cứ thế… Khoảng vài ngày, Thụy Hân lại đến tìm tôi một lần, kể tôi nghe rất nhiều thứ về cuộc sống của cô. Mà tuyệt nhiên, không có bóng dáng của người con trai cô yêu. Chỉ có bóng dáng thấp thoáng của Thiên – người con trai mà chị cô “say nắng”. Không ít không nhiều, nhưng ĐỦ để một ai đó dõi theo và yêu thương cô bấy lâu nay phải đặt một câu hỏi lớn !

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Dạo gần đây, những dòng về Thiên của Thụy Hân bỗng nhiều hẳn lên. Thậm chí cô còn dành 2,3 trang để viết về những cuộc đi chơi với chị cô mà có gặp Thiên, hay những cuộc trò chuyện ngắn giữa cô và Thiên. Xen kẽ trong đó là những dòng cô kể về những phát hiện rất ngốc xít của cô về anh, nào là Thiên vụng về, không biết nấu ăn, rất trẻ con, “cuồng” sự sạch sẽ, rất thích hát... Và thậm chí là cô vừa cười khúc khích vừa ghi lại đoạn đối thoại rất ngố của cô với Thiên vào hôm cô ghé lại nhà Thiên trú tạm vì cái tật đãng trí quên đem theo ô của cô…

“Khi mình đang ngồi ở bệ cửa nhà anh Thiên, và hát vu vơ bài ‘Mưa’ của Thùy Chi thì anh ấy đến ngồi cạnh.

_ Em hát hay hơn chị em nhiều…

_ Thật ư?

_ Thật. Anh không biết nói dối đâu.

_ Thế thì mai em sẽ mua cho anh 10 cục kẹo! 

Nói thế xong mình nhăn răng cười, còn anh ấy thì ‘đứng hình’ không nói được lời nào. 

_ Hehe. Em đùa đó mà. À, họ tên thật của anh là gì?

_ Trần Lam Thiên. Sao vậy?

_ A, tên anh có nghĩa là bầu trời xanh! Thế anh có yêu bầu trời không?

Câu hỏi đó vẫn còn bỏ ngỏ. Vì anh ấy đã tròn mắt nhìn mình ngay khi mình vừa hỏi xong. Và chỉ vài giây định thần, mình biết mình đã hỏi 1 câu hết sức trẻ con"

Nhiều lúc ngồi vẩn vơ cạnh mấy đứa bạn, tôi cũng thắc mắc về việc làm kỳ lạ của Hân, vì từ trước đến giờ, cô rất ít khi kể tôi nghe về 1 người con trai nào ngoại trừ người cô yêu là Khang. Nhưng khi nghĩ đến những dòng nhật ký kèm theo nụ cười của cô, tôi lại dẹp ngay đi những dấu chấm hỏi đó. Vì tôi nghĩ, chỉ cần Hân sống vui vẻ hạnh phúc là quá ĐỦ rồi, có như thế nào cũng không quan trọng. Và tôi đã làm được như mình muốn, im lặng nghe cô kể về cuộc sống của mình.

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

“Tối qua đi hát với chị và mấy người bạn của chị. Mấy chị bảo anh Thiên hát hay lắm, nhưng mình chẳng tin. Thế rồi khi giọng anh vang lên, mình ngỡ mọi thứ xung quanh đã ngừng chuyển động, và cứ thế, mình chăm chú nghe anh ấy hát đến hết bài. Giọng anh ấy rất nhẹ và trầm ấm. Nó làm mình phải bỏ ra ngoài một lúc, chỉ bởi… ừm, mình đã khóc. Và mình đã hỏi bản thân, rằng là giọng anh ấy hay đến mức làm mình bật khóc, hay là vì bài hát anh ấy hát là ‘Ai còn chờ ai’ – 1 bài hát mà khi xưa Khang đã hát cho mình nghe rất nhiều lần ?

‘Thương nhau hãy quay về
Yêu nhau hãy quay về
Về ngồi sát kề
Nhẹ làn tóc thề
như ngày đầu tiên

Thế nhé dấu yêu
Có nhớ đến nhau
Về đây đón đưa
Về nghiêng nắng mưa
Cho anh thương lại
Cho em yêu lại
Cho ta mơ về bình yên.’

Khi mình bước vào lại, anh Thiên đã đứng đợi ở sau cửa. Anh nhìn mình lo lắng hỏi khẽ: ‘Em ổn chứ ?’. Nhìn anh, tự nhiên tuyến lệ của mình hoạt động trở lại sau bao nhiêu cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Và rồi mình bỏ chạy ra ngoài, không cần biết anh ấy có chạy theo không, cũng không cần biết các chị khi biết chuyện này sẽ đặt cho mình một danh sách câu hỏi thật dài. 

Và chẳng cần phải đợi quá lâu để biết được câu trả lời, mình đã trông thấy anh Thiên đứng ở gần đó đảo mắt tìm mình, trên tay anh là túi khăn giấy nhỏ. Nhưng… 

Giờ mình ngồi đây, tự hỏi: Liệu khi đó mình bước ra, chuyện gì sẽ xảy đến ?

P.S: Khang à! Giờ thì em biết rồi, biết vì sao mình lại có cảm giác gần gũi với anh Thiên như vậy. Hóa ra là vì anh ấy rất giống anh, giống từ thói quen đến tính cách. Anh có nghĩ em tệ quá không, khi dạo gần đây viết về anh ấy quá nhiều trong Nhật ký yêu thương của mình ? Em không biết nữa. Giả như em yêu anh ấy, anh ở nơi xa kia có tha thứ cho em không?”

Tôi đã ngỡ ngàng thật sự khi đọc đến con chữ cuối cùng mà Thụy Hân ghi. Điều tôi lo sợ, chẳng lẽ lại là sự thật? Và nỗi đau khi xưa, chẳng lẽ Thụy Hân bé nhỏ của tôi lại phải chịu đựng thêm 1 lần nữa? Thượng Đế quả thật thích trêu con người ta…

nhat-ky
Nhật ký, ngày… tháng… năm…

“[…]

P.S: Khang à! Hôm nay lúc em đang ngồi vẽ, có một con bướm rất đẹp và to bay vào nhà. Em nghe người ta nói, người chết đi rồi có thể sẽ hóa thành bướm. Vậy nên theo một phản xạ nào đó, em đã lắp bắp gọi anh, rồi em còn ngốc nghếch nói: “Khang… có phải anh hóa bướm bay về với em không? Nếu phải thì anh đến đậu lên vai em đi…”, nhưng con bướm ấy chẳng đến đậu lên vai em anh à ! Đến lúc ấy em mới nhận ra, đã hơn 2 năm rồi còn gì. Có lẽ bây giờ… anh đã đầu thai làm một con người khác rồi…”

Khang là một chàng trai tốt, tốt từ bên ngoài lẫn bên trong. Anh gặp Thụy Hân vào một ngày Mưa đầu Hạ bắt đầu rơi. Khi Hân đang lo lắng nhìn đồng hồ vì sợ muộn giờ đi học trong một mái hiên cũ thì Khang đến, đưa cho cô chiếc ô trong suốt rồi cười nói: “Ông Trời bảo tôi đem chiếc ô này xuống cho em đấy. Mau cầm rồi nhanh về đi, kẻo tí Mưa sẽ lớn hơn”. Nói rồi Khang bỏ đi lên chiếc xe hơi màu đen gần đó, mặc cho Hân vẫn còn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì. Vài ngày sau, Hân gặp lại Khang trên 1 diễn đàn, nhưng vì cả 2 chẳng biết mặt nhau nên không biết là đã gặp nhau từ trước. 

Thời gian cứ thế trôi đi, từ những câu chuyện xã giao đến những điều nho nhỏ của bản thân, Khang và Hân ngày càng thân với nhau hơn. Rồi cuối cùng cũng đã đến ngày Khang hẹn gặp cô, chỉ để làm một việc, là thổ lộ tình cảm bấy lâu nay của mình. 

Ngày gặp nhau, cả 2 ngỡ ngàng đến chẳng nói được lời nào với nhau, vì nhận ra mình đã gặp đối phương trước đó rồi. “Như định mệnh kỳ diệu vậy !”, Hân đã viết thế vào Nhật ký của mình. Và có lẽ vì 2 chữ “định-mệnh” đó, mà tình cảm của cả 2 ngày càng lớn, ngày càng sâu và rộng. Rồi chẳng mấy chốc đã đến ngày kỉ niệm 2 năm Khang và Hân chính thức quen nhau. Khang hẹn Hân ra một nhà hàng rất đẹp do chính anh mở muốn gây bất ngờ lớn cho cô. Và đúng như những gì mong đợi, Hân đã thật sự hạnh phúc vào ngày hôm đó. Trớ trêu thay, niềm hạnh phúc ấy, quá ngắn ngủi…

Khang ra đi mãi mãi, bỏ Hân lại với niềm hạnh phúc không trọn vẹn. Cũng vào ngày Mưa đầu Hạ rơi buồn bã. 

Hạnh phúc có màu gì và mùi vị ra sao, mà chưa một lần Thụy Hân được cảm nhận trọn vẹn?

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Kể từ hôm Thụy Hân đến tìm tôi, tôi vẫn chờ những dòng Nhật ký tiếp theo của cô, nhưng chẳng có. Cô giấu tôi sâu trong ngăn kéo nên tôi chẳng thấy được những gì đang diễn biến xung quanh mình. Rồi hôm qua, cô đến tìm tôi, nhưng chẳng kịp ghi dòng nào, chị cô đã gõ cửa phòng khe khẽ và bước vào…

_ Hân! Chị em mình nói chuyện chút đi. Chị có chuyện muốn hỏi em…

Tôi thấy Hân như muốn tránh, nhưng rồi cô cũng đồng ý. Hân ngồi xuống cạnh chị mình, nhẹ nhàng hỏi:

_ Có chuyện gì thế chị?

_ Cũng… không có gì… Chỉ là chị muốn hỏi em… em đã yêu Thiên rồi đúng không?

Thụy Hân khá bất ngờ. Nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi lại chị mình:

_ Nếu em nói yêu thì sao? Và không yêu thì sao?

_ Chẳng... sao cả. Mà chị hỏi em trước, em vẫn chưa trả lời.

_ Tất nhiên... câu trả lời của em là không rồi – Hân cười, mà nụ cười gượng gạo đến đau lòng. 

Đâu đó tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị Hân, như chị ấy vừa bỏ xuống một gánh nặng vậy. Chẳng biết Hân có nghe không, nhưng cô bảo mệt, muốn nghỉ ngơi nên chị cô đành quay về phòng mình. 

Tiếng cửa nhẹ khép lại. Hân chẳng đi nghỉ sớm vào giờ này, cô đến gần tôi, loay hoay định viết gì đấy, như đang cố gắng để mình không phải khóc. Nhưng, tiếc là dự định của cô đã thất bại. Hân khóc không thành tiếng, nhưng có thể nghe thấy tiếng nấc rất lớn, từng giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống. Có lẽ cô biết, mình đã có một hành động dối lòng, dối chị cô để rồi người đau nhất trong chuyện này, vẫn là cô. Nhưng cô biết, biết chị mình yêu Thiên và cô, là người đến sau, là người phải từ bỏ.

Khi yêu một ai đó không thể yêu, nỗi đau ấy lớn biết bao nhiêu. Vì sống và được yêu một ai đó, là niềm hạnh phúc rất lớn!

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

1 tuần trôi qua kể từ ngày tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa Thụy Hân và chị cô. Hôm qua khi Thụy Hân đang sửa mấy bài viết của các cộng tác viên thì chị cô xông vào. Chẳng kịp để Hân hỏi có chuyện gì, chị cô đã lớn tiếng hỏi

_ Tại sao... tại sao em lại từ chối lời tỏ tình của Thiên chứ?

Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi đó của chị Hân, cứ ngỡ mình đang buồn ngủ nên nghe nhầm. Nhưng khi trông thấy vẻ tránh né khó hiểu của Hân, tôi biết, rõ ràng là đã có chuyện gì đó.

_ Chị hỏi em, tại sao em lại từ chối lời tỏ tỉnh của Thiên? – chị Hân rít từng chữ qua kẽ răng mình.

_ Vì em không yêu anh ấy! – Hân lớn tiếng – mà chẳng phải lần trước em đã nói chị rồi sao? Chị bị làm sao thế?

_ Chị... – chị Hân lúng túng, nhìn cô như muốn khóc.

_ Em biết... chị yêu anh Thiên. Và khi trông thấy anh ấy đau khổ như vậy, chị cũng rất đau... – Hân tiến lại gần chị cô, nhẹ nhàng vỗ về - em xin lỗi vì đã làm cả 2 đau khổ. Nhưng... em không yêu anh ấy... em không thể... Chị phải mạnh mẽ lên! Bây giờ anh ấy rất cần chị bên cạnh...

Chị Hân ôm cô và khóc nức nở. 

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

“Gửi cho Thiên, chàng trai em đã “lỡ-yêu” dẫu biết là không-được.

Anh có biết không... Ngay lần đầu tiên gặp anh, em cứ nghĩ mình gặp lại Khang – người em yêu suốt gần 4 năm trời. Nhưng khi nhìn anh với chị em cãi với nhau những điều rất trẻ con, em biết anh là Thiên, chứ chẳng phải là Khang của em. Vậy mà, nhiều lúc chỉ có anh và em ngồi cạnh nhau, em đã muốn tựa vào anh cho vơi bớt nỗi mệt nhọc suốt bao nhiêu năm nay phải gắng gượng bước đi một mình. Vậy mà, nhiều lúc trông thấy tên anh trong danh bạ điện thoại của em, em đã muốn nhắn cho anh một cái tin, chỉ là để bảo: “Ngủ ngoan”. Vậy mà, cái hôm em trú ở nhà anh vì trời Mưa to, em đã định nói em yêu bầu trời xanh, là anh đó Lam Thiên, thay vì em đã hỏi anh có yêu bầu trời không. Em thật ngốc đúng không anh ? Thật ngốc khi cố phủ nhận tình cảm của mình với anh chỉ là những rung động chỉ vì anh giống Khang.

Nhưng khi nhận ra rồi, hình như... đã muộn. Vì người yêu anh trước, là chị em. Mà em cũng không quan trọng trước sau, cái quan trọng ở đây, là vì người yêu anh trước là-chị-em – người chị mà ở kiếp sau, em vẫn muốn được làm em của chị 1 lần nữa. Em biết mình đã sai, khi yêu anh, khi yêu người mà mãi mãi em cũng không thể ở cạnh. Vì vậy, em đã từ chối anh. 

Lam Thiên, anh là bầu trời của em, một bầu trời xanh cao vời vợi và đầy lòng khoan dung. Mãi mãi chỉ thế thôi. Và rồi mãi mãi, em sẽ chỉ yêu bầu trời xanh của mình. Còn anh, em nguyện đánh đổi hạnh phúc để anh và chị em có thể có được trọn vẹn niềm hạnh phúc đó.”

Thụy Hân viết những dòng chữ đẹp nhất ở những trang cuối rồi cười hiền ra đi. Cô đã quyết định sang nước ngoài để học lên cao học để rồi cô không biết rằng, chỉ sau vài phút cô lên máy bay thôi, có một người con gái với vóc dáng gầy và nhỏ như cô, đã khóc khi vô tình đọc được những dòng cô viết ở trang cuối cùng. Hóa ra, đó là chị cô. Và thật sự là tôi rất muốn biết chị cô sẽ làm gì tiếp theo sau đó, nhưng ở trang cuối cùng, tôi biết mình đã cũ, đã già rồi, và như thế, tôi đành đóng lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.    


“Gửi đến cho con người...

Từ ngày sinh ra, tôi vẫn cứ nghĩ mình là một vật vô tri vô giác với công dụng là để lưu giữ lại những gì con người không thể nhớ hết. Nói về việc gần gũi thì có lẽ Nhật ký là một vật gần gũi với con người nhất (nếu chỉ xét ở các loại tập, sách, giấy,..v...v.) Và cũng có lẽ, vì gần gũi nhất với con người nên khi tôi kết thúc vai trò đồng hành với Thụy Hân, tôi đã nhận ra: Hóa ra mình vẫn có những thứ mà tựa như cảm xúc vậy. Nó đã được sinh ra tự bao giờ trong tôi, khi tôi trông thấy Thụy Hân khóc-cười với cuộc đời đầy trớ trêu của mình. Và từ Hân, tôi cũng học được rất nhiều điều từ cuộc sống con người. Nhưng có một câu hỏi tôi vẫn mãi không trả lời được, rằng những người yêu nhau, tại sao lại quyết định buông bỏ thay vì ở cạnh bên nhau? Là vì tình yêu không chỉ ở 2 người mà còn phải xem xét những vấn đề và những người bên cạnh mình, hay là vì chỉ cần được yêu nhau đã đủ thấy cuộc sống vô cùng kỳ diệu rồi?”          

Popular Posts