Logan đi ngang qua một dãy những song sắt, những cánh cửa điện từ lạnh lẽo. Những âm thanh hằn học, gầm ghè văng vẳng lúc gần lúc xa. Anh chẳng biết vì sao mình lại đến nơi này. Anh chỉ biết rằng đêm qua mình đã say chếnh choáng rồi trong cơn mơ màng anh đã xé tan lá thư ấy và cười trong nước mắt. Là đau khổ hay khoái trá anh không biết nữa. Những cái bàn sắt lạnh lẽo, những màu áo cam tẻ nhạt, những dòng lệ ân hận. Đây là cái thế giới mà cô ta đã đánh đổi hết thảy để có ư ? Nghĩ đến đó anh không khỏi bật ra một nụ cười chua chát. Người ta dẫn cô ấy đến, hai tay mang còng, gương mặt hốc hác. Mái tóc vàng đẹp như sợi nắng giờ đã bị cắt cụt, lởm chởm và chuyển sang màu rơm cháy. Logan giương mắt nhìn người con gái ấy. Thật lạ, vẫn chỉ là một con người đấy thôi nhưng ba năm về trước khi hai ánh mắt chạm nhau trong lòng anh tràn ngập bao nhiêu là xúc cảm đến độ trong phút chốc anh tưởng như mình đã ngừng thở. Thế mà bây giờ khi nhìn vào đôi tròng mắt xanh ấy, trong lòng anh chỉ độc một cảm giác : trống rỗng !
- Logan ! – Tiếng gọi nghẹn ngào hòa cùng hai dòng nước mắt. Cái thân hình ấy liêu xiêu đổ xuống phía bên kia bàn sắt. Đôi bàn tay bị khóa chặt vươn đến ôm lấy nắm tay anh không biết từ lúc nào đã siết chặt run rẩy trên mặt bàn lạnh lẽo.
Logan lúng túng rụt tay lại. Anh vốn hy vọng mình sẽ tìm lại được cảm giác ấy, cái cảm giác mịn màng của đôi bàn tay anh đã từng rất nâng niu. Nhưng sao giờ đây, anh chỉ cảm thấy thật xa lạ. Người con gái ấy nhận ra điều đó, cái rụt tay khiến cô hụt hẫng. Nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười, một nụ cười đau thương biết mấy.
- Anh đã đọc thư của em, Lane. – Phải rất lâu sau Logan mới nhớ ra điều cần nói. Thậm chí khi nhắc đến cái tên của cô anh còn khẽ giật mình tưởng mình nhầm lẫn.
- Em đã cầu Chúa xin người mang anh đến.
- Anh không đến đây vì em. – Logan cảm thấy hãi sợ sự lạnh lẽo trong giọng nói của chính mình. – Anh đến đây vì hay tin tên khốn ấy đã chết. Anh chỉ muốn kiểm tra xem điều đó có thật không.
Hai hàng lệ tuôn chảy trên gương mặt tiều tụy của Lane.
- Thế thì anh đâu cần phải vào đây thăm em ? Hãy nói thật đi Logan. Anh muốn em trở về có phải không ?
Logan cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt, nhưng anh không thể để những giọt lệ ấy lăn ra ngoài.
- Anh không nợ gì em cả Lane.
Lane nín thở. Câu nói ấy khiến tim cô đau nhói. Cô cố gắng quệt đi những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ hai khóe mắt.
- Anh nói đúng. Anh không nợ em bất cứ điều gì. – Lane khẽ ngừng lại, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô lấy lại hơi thở rồi tiếp. – Em chỉ muốn anh biết. Em đã sai. Tony là một tên khốn nạn…
Logan chống tay lên mặt bàn, đứng dậy. Anh tránh không nhìn thêm một giây nào gương mặt của Lane nữa.
- Hy vọng em sẽ sống tốt, Lane. – Logan vội vàng bước chân ra cửa. Dù bất cứ giá nào anh cũng không quay lại. Bởi vì đôi mắt anh đã nhòa lệ.
- Logan, em sẽ được tha ! Họ nói em chỉ tự vệ chứ không giết người. – Lane tuyệt vọng gào theo.
- Đừng tìm anh Lane. – Bóng Logan đã khuất sau cánh cửa sắt lạnh lẽo.
*
Chiếc đàn piano hộp đen tuyền nằm lặng lẽ đìu hiu nơi cái góc tường ngay bên cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn nhỏ. Khu vườn cẩm chướng mà anh không một ngày quên chăm sóc. Đó là kỷ niệm đầu tiên của anh và Lane khi cả hai cùng chọn thành phố Queen Sides để sinh sống. Từ khi căn nhà thiếu vắng đi một hơi thở, cái đàn cũ kỹ này dường như cũng buồn bã hơn, yên lặng hơn trước. Trong kí ức của Logan, Lane thường về rất khuya. Cô là ý tá ở bệnh viện thánh Mary. Những đêm cô trực về muộn, anh vẫn thường ngồi đàn suốt đêm để đợi cô. Vẫn một bài mà cô thích nhất, bản nhạc Morrowind thơ mộng. Lane không biết gì về nhạc lý hay đàn ca, nhưng cô rất thích được nghe Logan đàn. Cô đòi anh dạy cho cô bài Morrowind để khi không có anh bên cạnh, cô có thể tự mình đàn để nhớ đến anh. Logan cho rằng cô thật ngốc bởi vì anh sẽ luôn mãi mãi ở bên cô. Anh đã thề với chính mình như thế.
Logan đặt tay lên phím đàn. Đã lâu lắm rồi từ lần cuối cùng anh ngồi đàn như vậy. Một cảm giác mân mê lan dần trên từng đầu ngón. Anh nhẹ nhàng rải những âm điệu du dương. Bản nhạc Morrowind của ngày xưa ấy. Bất giác anh nghe thoảng trong tiếng gió một âm thanh quen thuộc. Có tiếng cành cạch trên cửa kính.
- Logan, em đã về ! Mở cửa cho em. – Giọng nói mơ hồ như đến từ trong mộng.
Logan bật dậy khỏi ghế, chạy vụt ra cửa. Không có ai cả. Chỉ có gió vi vu đánh vào khung cửa. Anh lại quá nhớ nhung. Anh đã tưởng rằng mình có thể quên được Lane. Nhưng ngày ngày anh vẫn thấy bóng hình cô bên cây đàn piano, vụng về gõ những nốt nhạc. Anh vẫn nghe tiếng cóc cách quen thuộc mỗi khi cô lục đục chuẩn bị bữa trưa ở trong bếp. Gió thổi rì rào lạnh căm căm, ngoài trời mưa bắt đầu rả rích. Anh đảo mắt ra xa hơn, hy vọng bóng dáng yêu thương ấy rồi sẽ xuất hiện, gọi anh mở cửa. Rồi lặng lẽ, hai hàng lệ chẳng biết từ khi nào đã chảy dài trên má anh.
*
Lane đã khóc rất nhiều. Từ khi Logan lạnh lùng bỏ đi chỉ để lại một lời cuối cùng mong cô đừng tìm đến anh nữa. Lời nói ấy như xé nát trái tim cô. Cô không trách anh, cô không thể trách anh. Tất cả đều là lỗi ở cô. Lẽ ra cô nên hài lòng với hạnh phúc đơn sơ bên người đàn ông cô yêu hơn là theo đuổi giấc mơ trở thành một diễn viên điện ảnh để rồi sa vào cạm bẫy của một tên ma cô. Cô đã đâm hắn, một nhát chí mạng nơi trái tim. Cô đã vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. Nhiều đêm tại nơi ngục tù St.George lạnh lẽo này, cô đã gặp phải ác mộng. Cô nhìn thấy Tony trở về với con dao cắm sâu nơi ngực trái lao vào cô như con thú dữ. Cô đã gào thét cho đến khi kiệt cùng sức lực: “Logan cứu em ! Logan !” Cho đến khi cô giật mình tỉnh giấc, vẫn không ngừng bổ nhào, cuống cuồng tìm kiếm Logan để rồi nhận ra mình lẻ loi giữa bốn bức tường nhà ngục. Cô đã chọn từ bỏ Logan. Cô không thể tin rằng mình có thể từ bỏ anh.
*
Người ta trao lại cho cô mấy vật dụng còn sót lại trước khi cô bị giam. Lane ngần ngừ, rốt cục cô chỉ cầm lấy duy nhất cái ví da với vỏn vẹn hai mươi đô la và tấm hình Logan với nụ cười tươi như ánh nắng. Cô lặng lẽ sờ lên gương mặt anh, gương mặt điển trai, nhân hậu ngày nào mà cô đã vô tình gặp phải tại phòng bệnh số 208 bệnh viện thánh Mary. Logan là bệnh nhân của cô. Chàng trai gãy chân dễ thương đã khiến con tim cô rung động. Những kí ức tươi đẹp bỗng chốc lũ lượt kéo về khiến trái tim cô nghẹn thắt. Bất giác cô cảm thấy dường như có hơi ấm từ tấm hình đã hoen ố trên tay cô. Hơi ấm của tình yêu mà Logan dành cho cô. Một tình yêu chân thành, sâu đậm biết bao. Vẳng bên tai cô có tiếng ai đàn piano, âm thanh nghe thật êm ái và dạt dào yêu thương. Cô biết khúc nhạc đó, Morrowind, khúc nhạc mà Logan dạy cô đàn. Cô nhét vội cái ví vào người rồi lao ra khỏi biệt ngục St. George .
Chuyến xe bus cuối cùng rời khỏi St. George suýt nữa thì lăn bánh. Lane điên cuồng đập cửa. Người tài xế cáu tiết nạt:
- Cô làm cái trò gì vậy ? Mau lên xe đi.
- Xin lỗi ông, tôi cần về Queen Sides gấp. – Lane lí nhí trả lời.
- Từ đây về Queen Sides ít nhất cũng ba giờ nữa. Hôm nay mưa to lại là đường đèo đấy ! Cô có gấp gáp cũng chẳng ích gì.
Lane lặng lẽ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tấm hình cũ kĩ trên tay đã lấm lem nước mưa. Cô rối rít lau khô nó rồi đặt lên gương mặt Logan một nụ hôn.
- Em nhất định sẽ tìm anh. Em không thể sống thiếu anh.
*
Con phố vắng tanh chìm trong đêm mưa giá lạnh. Chỉ có tiếng đàn piano là dấu hiệu duy nhất của sự sống.
- Morrowind. – Lane tiến về phía ấy, nơi khúc nhạc du dương phát ra.
Cô quen thuộc từng con phố, từng ngóc ngách ở nơi đây. Queen Sides, nơi mà Logan cùng cô đã dự định vun đắp nên một tổ ấm. Căn nhà số 18 đường Green Park với mảnh vườn cẩm chướng xinh xắn vẫn còn đây, y nguyên như ngày cô xách va li bỏ ra đi vì giấc mộng nổi tiếng. Hẳn Logan không một ngày quên chăm sóc cho chúng. Trong lòng Lane bỗng dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, rằng anh vẫn yêu cô như ngày trước. Cửa sổ còn sáng đèn, tiếng piano vẫn đều đặn cất lên. Lane nghiêng đầu nhìn qua cửa kính. Một hình ảnh mà cô không bao giờ có thể quên dẫu trong kí ức của ngày xưa hay trong sự xúc động đến cực cùng của hiện tại. Logan đang ngồi bên chiếc đàn hộp bằng gỗ đen bóng. Những ngón tay dạo trên phím đàn. Khúc Morrowind độc tấu. Lane không kìm được giọt nước mắt nóng hổi trào lên từ khóe mắt. Lane vội vàng đập tay lên cửa kính.
- Logan, em đã về ! Mở cửa cho em. – Vẫn câu nói quen thuộc mà ngày xưa mỗi khi đi làm về cô lại gọi anh.
Logan không nghe thấy, anh vẫn đàn tiếp sang chương hai của bản nhạc. Tiếng đàn càng lúc càng to dần. Nước mắt nhạt nhòa, Lane lại tiếp tục đập tay lên cửa kính.
- Logan, em đã về ! Mở cửa đi. Hãy gặp em đi có được không ? Em cần anh ! – Lane vỡ òa trong tiếng khóc. Logan đang ngồi đàn kia vẫn lạnh lùng với khúc độc tấu piano.
Lane tựa hẳn vào cửa kính. Cô dường như cảm thấy mọi sức lực đều tan biến. Tuyệt vọng, cô gọi thêm lần nữa.
- Logan, em đã về ! Mở cửa cho em.
Lúc này, đột nhiên, tiếng đàn ngưng bặt. Lane giật mình gượng dậy nhìn vào trong. Logan đã rời khỏi ghế, anh dáo dác nhìn ra bên ngoài, nơi Lane gọi cửa. Lane cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cuối cùng anh ấy đã nghe thấy. Lane điên cuồng đập lên cửa kính. Nước mắt không ngừng tuôn trào. Niềm hạnh phúc như đến tột cùng, Logan đã tiến đến bên cửa. Anh nhìn ra ngoài đúng vào nơi cô đứng. Lane xúc động nói:
- Logan. Là em đây.
Logan không đáp, anh đứng lặng thinh. Ánh mắt buồn bã nhìn vào khoảng không vô định. Rồi bất ngờ, hai hàng lệ từ đó đổ ra.
- Logan. Anh vẫn còn yêu em mà, có phải vậy không ? – Lane tiếp tục hỏi.
Nhưng Logan dường như không nghe thấy. Anh lau nước mắt rồi quay vào trong mặc cho Lane ra sức kêu gào. Chợt, Lane dừng lại. Cô vừa phát hiện ra một điều khủng khiếp khiến tay chân không khỏi rụng rời. Cô hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu trên tấm kính trước mặt. Cô hãi hùng giơ tay hươ hươ trước tấm kính một lần nữa. Vẫn không có gì. Lane loạng choạng lùi về phía sau. Cô lùi mãi, lùi mãi ra đến tận mép đường. Hai tay cô run rẩy trong sợ hãi. “Ú hú” tiếng còi xe cứu thương chạy ngang qua khiến cô giật nảy mình. Cô rã rời tựa lưng vào một chiếc xe hơi đậu ở gần đó. Đó là một chiếc xe cảnh sát. Viên cảnh sát đã bỏ đi từ lúc nào. “Rè è..è” có tiếng điện đài trong xe bật lên.
“Tiểu đội 6, tiểu đội 6, nghe rõ trả lời…rè è…có một vụ tai nạn ngay trên con đèo rời khỏi St. George…rè è…chiếc xe bus đã lật…è …è…”
Bên trong căn nhà số 18, tiếng đàn lại tiếp tục vang lên từng khúc dập dìu…
No comments:
Post a Comment