“Tí tách…tí tách” chiếc đồng hồ chậm rãi dịch chuyển từng bước chân nặng nề của mình. Bây giờ là một giờ sáng. Cuối cùng thì nhỏ Hạ cũng đã hoàn thành xong phần kịch bản của vở kịch, dẫu chỉ là một tiểu phẩm ngắn thôi nhưng cũng đã đủ để khiến nhỏ tự hào lắm thay. Nhỏ đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm thăm thẳm trong vắt không có lấy một vì tinh tú, gió đêm mơn man lùa vào tóc khiến nó thấy lâng lâng và khoan khoái lạ…
Một tuần qua, nó và các bạn miệt mài luyện tập chờ ngày công diễn. Mọi việc tiến triển gần như là hoàn hảo theo đúng dự định ban đầu. Trang phục biểu diễn thì đã có Hội phụ huynh tài trợ; đạo cụ sân khấu đã được chuẩn bị kĩ lưỡng từ nhiều ngày trước; còn thành phần diễn viên thì khỏi phải bàn, tất thảy đều rất mực nhiệt tình, sôi nổi, hai vai diễn quan trọng nhất được giao cho Bảo Minh và Ái Dao…
Và, ngày công diễn đã đến…Tiết mục của lớp nó sẽ biểu diễn vào lượt thứ ba, sau tiết mục ca nhạc và nhảy hiện đại…Còn mười phút nữa vở kịch sẽ bắt đầu, nhỏ Hạ tập trung các bạn lại để điểm danh “quân số”: này thì phú ông đã có, này thì hầu gái cũng đã có, này thì binh sĩ, này thi tiểu thư…nhưng…hoàng tử…ủa…hoàng tử đâu mất rồi. Hoàng tử chưa đến chăng(?)
- Ủa! Bảo Minh đâu? Bảo Minh đến chưa vậy?
Có tiếng trả lời:
- Ờ há! Nãy giờ chẳng thấy thằng Minh ta ơi!
Vậy là sao chứ? Sắp biểu diễn rồi! Thiệt tình! Để Hạ gọi cho Minh thử, cái tên này thiệt là…
Vừa lấy điện thoại ra bỗng nhỏ nhận được tin nhắn, là tin nhắn của Minh:“Minh xin lỗi. Minh không tới được. Minh có việc rồi…”
Tin nhắn ngắn gọn của chàng trai răng khểnh cùng lớp khiến nhỏ vô cùng ngỡ ngàng. À! Mà không riêng gì nhỏ Hạ đâu, tất thảy mọi người trong lớp đều vậy…Ai cũng tỏ thái độ bất mãn và…”tức”, kẻ thì thở dài thườn thượt, người thì lắc đầu chán nản… Và, kể từ giấy phút đó, không cần biết là đúng hay sai dẫu sao anh chàng Bảo Minh kia cũng đã trở thành “tội đồ” của cả lớp. Nhỏ Hạ tức, tức lắm. tức vô cùng, công sức chung của tất cả mọi người nhưng giờ lại bị tên Minh vô trách nhiệm kia phá sạch cả rồi. Ừ! Cứ đợi đấy nhé, sáng mai lên lớp nhỏ nhất định phải “xử lí” Bảo Minh một trận ra trò mới được…Còn bây giờ thì phải mau mau “chuồn” khỏi hội trường thôi, thiệt là “quê” quá đi mất, mọi người trong này ai cũng chỉ trỏ nói 11a này này, kia kia thật là khó chịu…
Sáng nay, nhỏ Hạ chẳng buồn đến lớp, biết rõ là thể nào cũng sẽ bị hỏi vặn vẹo đủ điều nên canh đúng lúc còn mười phút nữa vào lớp thì nhỏ mới “thong thả” đạp xe đi học.
Như đã dự đoán từ trước, vừa mới đến nơi nhỏ đã thấy cảnh Bảo Minh bị cả lớp vây kín xung quanh để “hỏi tội”, anh chàng ta chẳng trả lời, vẻ mặt ra chiều hối hận, biết lỗi lắm. Mặc kệ, nhỏ đã quyết định không quan tâm tới, kẻ từ giờ nhỏ sẽ làm mặt lạnh với tên đó, không hỏi han, cũng chẳng trách móc chi hết…
Bảo Minh như nhận ra sự khác thường của cô bạn Nhật Hạ bướng bỉnh. Giờ ra chơi, anh chàng chạy ra căn-tin mua một hộp sữa chua mang vào “biếu” cô nàng làm quà tạ tội:
- Nè! Hạ! Hạ giận Minh à! Xin lỗi nha! Tại hôm qua Minh phải…Nè! Hạ ăn sữa chua đi rồi tha lỗi cho Minh nha! Nha?
Vờ như không nghe thấy Bảo Minh nói gì, Nhật Hạ vẫn chăm chú đọc sách…
- Hạ! Nè! Hạ! Ăn đi_anh chàng đặt hộp sữa chua vào tay nhỏ, nhỏ rụt tay lại…
- Đi chỗ khác! Không ăn!
Bảo Minh không khỏi bất ngờ trước cách cư xử của cô nàng…
- Nè!…Minh đã xin lỗi rồi mà! Minh cũng có lí do của Minh chứ bộ! Hạ không ăn thì thôi chứ sao lại….
Bất giác Hạ đưa mắt nhìn Minh, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, nhỏ khóc, lần đầu tiên trong suốt mười một năm đi học, nó khóc trước mặt một tên con trai …vì một lí do hết sức “nhảm nhí”, nó tức, mọi cảm xúc kìm nén từ nãy đến giờ chực tuôn trào.
Bảo Minh hoảng hốt:
- Á!…Ơ! Hạ! Hạ…ơ…Minh…xin lỗi…nè…Hạ ngoan…sao lại…
Như nhận ra sự vô lí của mình, sao tự nhiên nhỏ lại khóc thế chứ, nhỏ “quê” quá chừng, đưa tay vội lau nước mắt nơi khóe mi, nhỏ nói bâng quơ…
- Bụi bay vào mắt!
Minh cười, cười cô bạn nhỏ bé ngô nghê, đáng yêu của mình. Cô bạn có biết đâu hôm qua sở dĩ cậu bạn không đến được là vì bị…đụng xe, nhẹ thôi, nhưng cũng khiến chân cậu phải cà nhắc không thể làm “hoàng tử” của vở kịch được…và lí do bị đụng xe thì nghe thiệt là ngớ ngẩn nên cậu bạn chẳng dám nói với ai,…chả là hôm qua khi đang trên đường đến chỗ diễn thì tình cờ Minh nhìn thấy một người chở xe hoa đi bán, những bông hoa hướng dương rực rỡ và tươi sáng_loài hoa mà Hạ thích nhất đang reo vui trong gió sớm…Minh muốn làm điều gì đó cho cô bạn gái dễ thương của mình bất ngờ, muốn tặng bạn ấy một niềm vui nho nhỏ cho ngày mới…Nghĩ là làm, cậu tức tốc đạp xe đuổi theo người bán hoa đã khuất khỏi ngã tư phía trước thì…đụng xe…chân cà nhắc…lại còn vô tình trở thành “tội đồ’ nữa chứ…nhưng những điều đó không làm cậu buồn bằng thái độ của Hạ đâu, lanh băng, thờ ơ với cậu…Ôi! Nếu nhỏ mà biết tất thảy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay là do những bông hoa hướng dương “xinh xắn” của nhỏ gây ra thì thế nào nhỉ? À! Mà nhỏ sẽ không biết đâu, Minh sẽ chẳng nói với nhỏ đâu, không thì nhỏ sẽ buồn, sẽ áy náy lắm. Mà điều đó thì Minh chẳng muốn xíu xiu nào đâu…
Giờ Văn, môn học yêu thích của nhỏ Hạ thế nhưng hôm nay nó chẳng thể tập trung được, nhỏ nghĩ ngợi miên man lắm, nhỏ biết, Minh không phải là kẻ vô trách nhiệm thế đâu nhưng sao lại…
- Hạ! Theo em, “ngôn ngữ không lời” là gì?_có tiếng cô giáo hỏi.
Hả? Sao cô lại hỏi câu này? Hôm nay là tiết luận văn mà, đâu có gì liên quan đến ngữ pháp đâu…Suy nghĩ hồi lâu, nó nói, không muốn làm cô thất vọng…
- Thưa cô! Em nghĩ là…nước mắt ạ! Nước mắt là thứ ngôn ngữ cảm xúc không lời.
Cô giáo gật gù
- A! Một ý kiến! Cũng đúng! Ai có ý kiến nào nữa không?
Cuối lớp có cánh tay giơ lên, Bảo Minh:
- Thưa cô! Phải chăng đó là nụ cười…
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Dạ? À! Hi! Thưa cô, em cũng không biết nữa…em chỉ biết rằng em thích nhìn thấy bạn ấy cười…mỗi khi bạn ấy cười em lại thấy lòng mình hân hoan, rộn ràng lạ lắm cô ơi…em…em thấy cũng vui theo, em không thích bạn ấy khóc…không thích bạn ấy buồn đâu…dù…. bất cứ lí do gì đi nữa…em cũng mong bạn ấy luôn vui…luôn mỉm cười với em…không thờ ơ, giận hờn em…
- Cô giáo mỉm cười ý nhị:
- À! Là bạn nào vậy ta?
- Dạ? Ơ!…
- Ai vậy?_cả lớp nhao nhao
Ánh nhìn của Minh dừng lại ở một chỗ, ai cũng biết, cả lớp biết, cô giáo biết và…nhỏ cũng biết, là nhỏ, Nhật Hạ…Ôi! Gì thế này? Sao nó thấy nóng bừng mặt vậy…nó lúng túng quay ra ngoài trách ánh nhìn của Minh…. Cả lớp cười phá cả lên. Ôi! Mắc cỡ quá, cái tên Bảo Minh này, bộ hết chỗ để “bày tỏ” rồi sao? Ôi!…
- Minh nè! Chân em có bị sao không vậy?
- Dạ?
- Đụng xe…
- Dạ?…Ơ! Sao…sao cô biết ạ!
- À! Con bé nhà cô bảo vậy. Hôm qua nó đi học thêm về bảo thấy cái anh răng khểnh đẹp trai học trò của cô bị đụng xe…khi…chạy theo ông bán hoa…
- Á! Dạ…Em không sao…Hi! Không sao cô ơi!_mặt anh chàng “méo xẹo” khi biết có người nhìn thấy hành động “ngớ ngẩn do con tim mách bảo” của mình.
Đến lúc này nhỏ Hạ mới để ý, đúng là chân tên ấy có cà nhắc thật. Nó trách nhầm bạn rồi…Nó hỏi cậu bạn sao không chịu nói sớm để khỏi bị hiểu nhầm, cậu bạn không trả lời, nó gặng hỏi mãi, cậu bạn khó khăn lắm mới nói ra…Ôi! Do nó, tại nó thích hoa hướng dương, tại cậu bạn muốn nó vui nên mới làm vậy. Nó thấy sao có lỗi quá. Có lỗi với cậu bạn nhiều nhiều. Có lỗi với đội kịch chút chút…Nắng chiều êm dịu đung đưa, nó áy náy, nó buồn, Minh biết, Minh thấy…Minh nhìn vào mắt nó:
- Cười lên đi chứ! Không phải lỗi của Hạ đâu! Hi! Tại Minh bất cẩn mà!
- …_nhỏ Hạ không nói gì, mũi giầy di di xuống đất bối rối…
- Hạ nè!…Từ nay,… ngôn ngữ không lời của tụi mình sẽ chỉ có nụ cười thôi Hạ nhé!…
Nói rồi, không biết câu bạn lấy từ đâu ra một bông hoa hướng dương…bằng giấy… đưa cho Hạ. Hai trái tim nhỏ khẽ rung lên chẳng biết là vì sao. Phải chăng có một thứ ngôn ngữ nào đó đang muốn lên tiếng?(!)
TRÚC GIANG
No comments:
Post a Comment