XiTeen.Mobi -
Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.
- Duy à, em nhờ anh một việc nhé...
Trước mặt tôi lúc này không còn là một cô gái cá tính với đuôi tóc buộc lệch, quần áo kiểu tomboy, hành động thì lúc nào cũng mạnh mẽ như con trai nữa. Thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng, cúi gằm xuống bàn, hai tay áp chặt vào cốc cacao còn nóng hổi vừa được đưa ra. Nam Phương vụng về che dấu sự lúng túng cực “hiếm hoi” của mình bằng cách đưa cốc cacao lên nhấp một ngụm, trước khi (có vẻ như là lấy hết bình tĩnh) nhìn thẳng vào mắt tôi, phát biểu đầy hùng hồn:
- Em cần một partner trong đêm prom của câu lạc bộ vào cuối kỳ. Ờ, và thực ra thì em thấy anh đủ tố chất để có thể đồng hành với em đi tới buổi prom đó... Nếu anh có thể...
- Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Tôi suýt đã hét lên như thế trong quán cafe đang yên tĩnh với bản Natalia bằng Piano rất nhẹ nhàng. Ý tôi là tại sao tôi lại đón nhận thông tin này với vẻ ngoài bình thản đến vậy, trong khi thực sự trong lòng tôi đang sung sướng cực kì. Nếu trước giờ tôi chưa tìm được “một cảm giác rất Yomost” thì có lẽ, là ngay lúc này cảm giác đó đang ào đến. Tôi chỉ hơi buồn cười với vẻ ấp úng của Nam Phương thôi. 100% là cô bé ấy đang sợ tôi từ chối mà không thể biết rằng, tôi khao khát lời mời này mãnh liệt đến thế nào. Rõ rồi! Nam Phương đâu biết tôi thích cô ấy! Mà còn thích nhiều nữa là đằng khác cơ.
***
Một buổi chiều đầy nắng, tôi và Nam Phương ngồi nghịch đống cát trước sân nhà mình. Tôi đang hì hục đào một đường hầm thật to và rộng theo ý Nam Phương để có thể đặt mấy con búp bê bằng đất sét cô ấy nặn được từ trưa vào đó, còn Nam Phương thì ngồi nhìn với vẻ thích thú. Thấy cô bé cười, tôi buột miệng:
- Sau này lớn anh cũng sẽ xây nhà cho em ở.
- Em ở cùng bố mẹ mà. – Đôi mắt cô ấy mở to nhìn tôi.
- Lớn cơ mà. Giống như bố mẹ anh và bố mẹ em bây giờ ấy. Họ làm đám cưới và về ở với nhau. Sau này anh cũng sẽ cưới em.
- Anh nói giống Việt Huy thế!
Việt Huy là tên ngồi cùng bàn với Nam Phương. Ngày nào đi học về cô ấy cũng kể về cậu ta, chuyện cậu ta cho kẹo, cho bút chì, cho giấy màu đẹp. Nghe nhắc đến tên hắn, tự nhiên người tôi nóng bừng, tức giận đi về nhà, bỏ dở đường hầm xuyên cát đang xây, mặc cho tiếng Nam Phương cứ í ới gọi lại. Năm đó tôi lên tám, còn Nam Phương sáu tuổi. Hmm, khó mà nói chuyện tử tế với nhau ở cái lứa tuổi ấy lắm.
Gia đình tôi chuyển nhà hai năm sau đó. Bố mẹ mua chung cư cách nhà cũ mười mấy cây số, tôi dù có nhớ cũng không làm sao gặp được cô ấy. Ngót mười năm sau, tôi và Nam Phương tình cờ gặp nhau ở một buổi ra quân của sinh viên thủ đô. Nam Phương của ngày xưa giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tự nhiên những kí ức về cô nhóc ngày xưa lại ùa về trong tôi. Chúng tôi xin số điện thoại và giữ liên lạc.
Dĩ nhiên rồi, tôi vẫn còn thích cô ấy lắm. Như hồi bé vậy. Duy chỉ có điều, lần này tôi sẽ không nói ra nữa. Đúng ra là, tôi định... trả thù chuyện hồi nhỏ ấy mà! Hì. Vậy nên, trái ngược với những suy nghĩ bên trong, tôi lại thể hiện một vẻ bề ngoài khá lạnh lùng và có phần “tưng tửng”. Chưa nhận lời cô ấy vội, tôi nhếch mép trước khi order một phần bánh kem hương dâu mà Nam Phương cực thích. Điềm đạm khuấy ly bạc sỉu, tôi ngước lên hỏi Nam Phương:
- Sao anh nhớ mới tuần trước em còn nói với anh vụ này em nằm trong ban tổ chức và không cần partner cơ mà. Có gì thay đổi à?
Nam Phương rục rịch trên chiếc ghế mây, vẻ khổ sở:
- Thì ban đầu tưởng là vậy, nhưng không ngờ khi trình lên nhà trường thì bên Câu lạc bộ MC cũng có 1 buổi prom như bọn em, chương trình cũng đặc sắc không kém, vậy là kết hợp luôn. Em từ ban tổ chức bị đẩy xuống làm chân lăng xăng do bên hội sinh viên cử người xuống điều hành nữa. Và chân lăng xăng thì buộc phải có partner ANH HIỂU KHÔNG?
“Cáu rồi!” – Tôi mỉm cười nghĩ bụng. Vẫn vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như là sắp từ chối vậy.
- Anh sẽ được trả công như thế nào đây?
- Trả công á? – Nam Phương Tròn mắt, toan bật lại, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, ỉu xìu nhìn xuống bàn, khuấy khuấy ly cacao – Tùy anh.
- Là em nói đấy nhé! Còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ? - “Ý là tôi có bao nhiêu thời gian để lên kế hoạch trả thù đây mà.”
- Cuối kỳ mà. Còn lâu. Nhưng anh có biết nhảy không đấy? Tham gia King and Queen mà không biết nhảy là không được đâu.
- Biết đủ để dẫn em không bị ngã là được chứ gì. Chuẩn bị đi nhé. Anh sẽ đòi thù lao bắt đầu từ ngày mai đấy.
- Hả???
***
Tôi có mặt trước cửa nhà Nam Phương đúng 7h sáng, bấm chuông và được mẹ cô ấy ra mở cửa. Từ ngày gặp lại Nam Phương, tôi vẫn tới thăm hai bác đều, ngồi nghe kể những câu chuyện thời hai nhà còn là hàng xóm. Thi thoảng còn được quà mang về nhà. Lúc là mấy trái ổi hái trong vườn, khi lại túi rau sạch nhà trồng được, bác bảo mang về cho mẹ tôi nấu. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ quá lên, khéo khi mình cứ lấy lòng phụ huynh trước khi quay sang cô nhóc khó tính kia cho rồi. Ý nghĩ ấy làm tôi chợt bật cười không sao kìm lại được. Bạn không biết đâu, tình yêu đôi khi làm cho con người ta trở nên khó hiểu thế đấy!
Nam Phương xuống nhà với mái tóc rối còn chưa kịp buộc, nhìn tôi vẻ “căm thù” vì phá tan cơn ngủ nướng của cô ấy. Phụng phịu chào bố mẹ và miễn cưỡng leo lên sau xe, không quên nhéo tôi một cái vào lưng đau điếng:
- Em bảo anh là sáng nay em lên thư viện còn gì, sao còn sang đón em. Nếu không vì sợ mẹ thì em đã không đi cùng anh rồi. Mẹ cứ áy náy mãi chuyện bắt anh phải chờ 30 phút.
- Haha. Chẳng nhẽ em không có chút áy náy nào sao? Không nhớ anh nói là kể từ hôm nay sẽ đòi thù lao à?
- Nhưng thù lao là gì mới được chứ?
- Đây! Thù lao đây còn gì. Trong những ngày tiếp theo cho đến prom, sáng nào em cũng phải dậy sớm cho anh. Anh sẽ qua đón đi học. Con gái mà cứ ngủ nướng, không xấu hổ à?
- Kệ emmmmm. Anh đòi thù lao kiểu gì vậy? Không tính không tính.
- Thế thì thôi nhé. Không làm partner nữa nhé! Quay xe lại trả em cho bố mẹ nhé!
- Khônggggg! Anh là đồ đáng ghét nhất quả đất! Nếu không lỡ hứa với lũ bạn hôm đó sẽ có bạn nhảy thì em cũng chẳng thèm nhờ anh.
Nam Phương đấm thùm thụp vào lưng tôi. Nhìn vào gương chiếu hậu khuôn mặt nhăn lên vẻ khó chịu của cô ấy, tôi chợt mỉm cười. Ai mà ngờ được sau ngần ấy năm chúng tôi lại gặp lại và thân thiết thế này chứ. Kí ức về thời thơ ấu với Nam Phương lúc nào cũng được tôi cất vào góc sâu nhất của trái tim, không một ai biết. Chỉ thi thoảng nhớ lại về nó, về hình ảnh một cô nhóc hàng xóm dễ thương, người mà tôi “thầm thương trộm nhớ” suốt từ hồi còn bé xíu. Ai mà ngờ được, cho đến giờ tôi vẫn còn thích cô ấy nhiều thế này cơ chứ!
***
Đều đặn, sáng nào tôi cũng tới đón Nam Phương đúng giờ, và hầu như lần nào cũng là khuôn mặt phụng phịu, chau mày đáng yêu và câu nói quen thuộc: “Em ghét anh. Sao anh cứ bắt em phải dậy sớm thế này. Em không đi prom nữa cho rồi.” Tôi cốc vào cái trán bướng của cô ấy một cái rồi cười xòa. Hì. Hay thật, ai bảo con trai không nhỏ nhen nào. Chỉ vì hồi bé cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi mà giờ tôi lại “nhẫn tâm” kéo con sâu ngủ là cô ấy ra khỏi đống chăn nệm đầy cám dỗ đó, chắc ghét tôi lắm đây. Tôi chở cô ấy đi ăn sáng, rồi lượn lờ qua mấy con phố quen nhân lúc chưa đến giờ cao điểm. Ngồi sau xe, Nam Phương gục đầu vào lưng tôi ngủ một cách ngon lành. Trời lạnh nhưng người tôi lại nóng ran. Có cảm giác như từng nhịp thở của cô ấy cứ đốt cháy tôi vậy. Tim đập nhanh, rộn ràng như nhảy lô tô khiến tôi cũng không hiểu chính mình nữa.
Công việc ở phòng thiết kế không hề đơn giản với một tên lính mới tò te như tôi. Ở công ty không lúc nào là rảnh rỗi, hợp đồng cứ chốc chốc lại được mang đến đặt trên chỗ làm việc. Ngó sang bên cạnh, mấy thằng đồng nghiệp cũng chẳng khá khẩm hơn, cứ nhìn nhau ngao ngán. Đêm nào cũng thức khuya để hoàn thành nốt việc còn tồn đọng trước khi đi làm vào sáng mai. Hầu như máy tính phải để render cả đêm không nghỉ. Hai ba giờ sáng mới chợp mắt được tí, một thời gian như vậy khiến tôi hốc hác hẳn.
- Hay từ mai anh đừng tới đón em nữa nhé!
Nam Phương đứng bên cạnh, chần chừ mãi không chịu lên xe, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, mà đúng hơn là nhìn đôi mắt gấu trúc thâm sì, dù đã đeo kính để che nhưng vô ích. Giọng điệu không còn khó chịu, nạt nộ như trước nữa. Hình như cô ấy đang lo cho tôi thật thì phải. Tôi mừng đến phát điên, nhưng còn giả bộ:
- Sao lại không tới. Em định ăn quỵt thù lao à?
- Không phải, tại anh làm việc nhiều như thế, sáng còn dậy sớm đưa em đi học thế này thì mệt lắm. Từ mai em sẽ tự đi.
- Không sao. Công việc ngập đầu như thế nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí vì ngái ngủ của em là anh hả hê lắm, stress biến đi đâu ấy. Haha.
“Đáng ghét!” - Nam Phương quắc mắt lườm tôi rồi lên xe, không quên nhéo tôi một cái thật đau. Và sau hành động quen thuộc ấy, cũng rất tự nhiên, cô ấy cho tay vào túi áo tôi khiến cho tôi giật mình sững lại hồi lâu. Nói chính xác là tôi như không tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng nụ cười của Nam Phương mà tôi nhìn thấy qua gương chiếu hậu, nụ cười hiền trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, áp khuôn mặt xinh xắn vào vai tôi, tôi biết mình không mơ.
- Cái mặt em lên ảnh trông lừa tình dã man.
Tôi nhìn vào máy ảnh rồi ngước lên nói với Nam Phương. Cô bé xịu mặt, toan chạy đến đòi xem ảnh, nhưng thấy tôi nói vậy lại tỏ ra giận dỗi, quay lưng bước đi mà không thèm đợi tôi. Bật cười, tôi đành phải chạy lại làm lành:
- Anh đùa mà. Em là mẫu xinh nhất anh từng gặp đấy.
Tôi lại đưa máy ảnh lên chụp thêm một kiểu nữa, bắt đúng khoảnh khắc điệu cười mím chi của cô ấy, trông đáng yêu vô cùng. Lâu lắm mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, tôi rủ Nam Phương đi chụp ảnh ngoài trời. Dân thiết kế như bọn tôi, lèo tèo vài ba đứa con gái thì không tính làm gì, chứ là con trai thì ngoài công việc còn hai sở thích khác nữa. Một là guitar, hai là nhiếp ảnh. Trước giờ tôi rất ít khi chụp mẫu là con gái. Tôi thích chụp phong cảnh hơn. Nhưng từ ngày gặp lại, và yêu Nam Phương, không hiểu sao tôi rất thích chụp hình cô ấy. Bức ảnh nào trông Nam Phương cũng xinh như thiên thần vậy.
- À anh này...
Nam Phương nói trong lúc tôi đang xoay chỉnh lens. Vẫn cố nhá một kiểu trước khi hạ máy ảnh xuống:
- Sao em?
- Chuẩn bị prom rồi đấy. Haha.
- Prom thì prom chứ sao. Sợ anh không dám đi hả? Chỉ sợ em không chịu cho anh đi cùng thôi – Tôi bật cười và tiếp tục giơ máy ảnh lên – Thứ mấy nhỉ?
- Tối thứ ba ạ.
Flash. Tôi sững người, hạ máy ảnh xuống.
Tối, tôi ngồi edit ảnh chụp được hồi chiều. Gần 200 tấm mà không phải bỏ tấm nào, cũng không cần chỉnh sửa nhiều. Tâm trạng khá ngổn ngang với nhiều dự định sắp phải bỏ lỡ, tôi nhấp một ngụm cafe đen đắng ngắt. Tối thứ ba tuần này tôi có hẹn với khách hàng quan trọng từ Sài Gòn ra. Công ty đã book sẵn lịch, cũng chỉ còn 2 ngày nữa, không thể nào thay đổi được. Là lính mới, không lý gì tôi lại có quyền bỏ ngang hay dời lịch, cũng không thể chuyển cho người khác.
- Mày giúp tao gặp khách hàng vào tối thứ 3 nhé. Tao có việc đột xuất, không hủy được – Tôi gọi điện cho Minh – chiến hữu thân thiết nhất của mình trong công ty.
- Việc gì mà lại quan trọng hơn việc này? Bận thì mày phải nói sớm chứ. Bên kia cũng đã có contact của mày, phương án cũng lên hết rồi, tao giúp kiểu gì được. Đừng làm sếp thất vọng. Công ty kì vọng vào vụ này lắm đấy.
- Tao biết.
Nhưng còn Nam Phương? Ông trời đúng là chơi khó tôi mà. Ai mà lường trước được buổi prom của cô ấy lại trùng vào thứ 3 cơ chứ. Không thể hủy hẹn với khách hàng, càng không thể không đi cùng Nam Phương. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Ngày thứ 2 trôi qua một cách chậm chạp nhất tôi từng thấy. Vừa làm việc, tôi vừa phải nghĩ xem nên giải quyết tình huống này thế nào. Đời là vậy, được bên này lại mất bên kia, chẳng bao giờ cho được trọn vẹn. Cuối ngày, tôi quyết định bấm điện thoại gọi cho khách hàng, xin hủy hẹn. Thôi thì, chọn thiên thần của tôi vậy.
Nam Phương is calling.
- Anh ơi – Giọng cô ấy buồn rầu.
- Có chuyện gì vậy em?
- Prom lại delay anh ạ. Chuyển sang thứ 6. Chán thế. Làm em hí hửng chọn váy suốt mấy hôm nay.
- Ơ... Vậy còn... Thôi chờ nhé, anh tan làm rồi, anh qua nhà em bây giờ đây.
- Vâng. Bye anh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đúng là có quý nhân phù trợ mà. Đang chuẩn bị gọi cho khách hàng thì Nam Phương lại gọi trước. Cô ấy đúng là thần hộ mệnh chỉ mang đến những điều tốt đẹp cho tôi thôi. Trời không phụ lòng người tốt là đây. Yêu thiên thần của tôi quá.
***
Buổi gặp mặt với khách hàng diễn ra rất tốt đẹp. Khỏi phải nói tôi vui như thế nào. Đây là hợp đồng lớn nhất trong những hợp đồng tôi mang về cho công ty. Vừa ra khỏi văn phòng thì Minh gọi điện:
- Tình hình sao mày?
- Ổn cả. Tao đã ra tay mà còn phải lo sao?
- Thôi đi ông tướng. Không nhờ Phương thì còn lâu mày mới chịu đi. Cô bé ấy, đúng là “quân lệnh như sơn”, nhỉ? Haha
- Là sao? Tao không hiểu.
- Ơ, thì tao gọi cho Phương, hỏi có biết mày đi đâu vào thứ 3 không mà đòi hủy hẹn...
Tôi như rơi cái bụp từ trên cao xuống đất vậy. Không còn kịp nghe Minh nói thêm gì nữa, tôi phóng thật nhanh đến địa điểm dự kiến của buổi prom mà lần trước Nam Phương nói. Tiệc đã tan, mọi người bắt đầu ra về. Hóa ra prom không hề bị hủy. Chính Nam Phương dùng cách này để nói dối tôi, cô ấy không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của tôi. Những tưởng là do tôi may mắn, nhưng kì thực không phải.
Cô ấy kia rồi...
Vẫn tóc buộc cao, quần jeans và cardigan giản dị, không cầu kì, không make up, cũng không có bộ đầm xúng xính sặc sỡ như những cô bạn của mình. Và không có partner – là tôi...
- Nam Phương!
- Ơ, anh – Cô ấy reo lên - Gặp khách hàng thế nào rồi? Ổn cả không?
- Sao em bảo anh...
- Hì, có gì đâu. Chuyện nào quan trọng hơn thì phải ưu tiên chứ. Em không sao mà.
Không sao gì chứ. Hủy thi trong khi đã đăng kí King and Queen. Chuẩn bị những điệu nhảy cách đây cả tháng, nhất là khoe sẽ mang theo bạn nhảy và cuối cùng lại đi một mình. Tôi biết, Nam Phương rất mong chờ buổi prom này, thế mà tôi lại không thể đi cùng cô ấy như đã hứa...
- Anh xin lỗi.
- Ngốc à. Sao lại xin lỗi em. Không phải em lo cho anh đâu. Em sợ nếu anh bị cho nghỉ việc thì sẽ rầu rĩ suốt ngày, rồi không có ai đưa em đi ăn sáng, mua hoa và gấu bông cho em, không dậy sớm chở em đi học nữa. Không phải thế sao? Haha.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, thật lâu. Cô bé ấy, đã lớn thật rồi. Không còn hờn dỗi, cố chấp như xưa. Biết đánh đổi điều cô ấy muốn để mang lại may mắn cho tôi.
Tình yêu thật diệu kỳ. Nó có thể khiến người ta quên đi bản thân mình vì người khác. Cả tôi và cô ấy đều sẵn sàng từ bỏ niềm vui và đam mê của mình, chỉ để khiến cho người mình yêu được hạnh phúc.
Thật diệu kỳ, vì nó khiến cho những điều nhỏ bé trở nên đặc biệt, điều đơn giản trở nên ý nghĩa, như giây phút này đây. Diệu kỳ biết bao, khi hai trái tim cùng chung nhịp đập, khi tâm hồn hòa quyện buông lơi, ánh mắt rạng ngời và lòng đang bối rối...
Đáp lại cái nhìn chằm chằm của tôi, Nam Phương tinh nghịch nghiêng đầu: “Nhìn gì?”, rồi bẹo má tôi một cái, không để tôi nói thêm gì nữa, vội ngồi lên sau xe.
Vẫn vậy. Nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng tôi. Vòng tay cho đôi bàn tay nhỏ xinh vào túi áo khoác của tôi. Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.
Hẳn rồi.
Vì tình yêu, có thể làm nên điều kì diệu mà, phải vậy không?
No comments:
Post a Comment