XiTeen.Mobi -
Cô không quay đầu lại. Thành cũng không giữ cô. Bởi họ biết rằng, mọi thứ lúc này chỉ cần lặng im.
Sài Gòn ngày nắng.
Thành khoác trên mình chiếc guitar như mọi hôm phóng xe ào đến Guitar Gỗ. Dù tận đến tối mới bắt đầu suất diễn, nhưng hôm nay cậu không muốn nằm ở nhà một mình trong căn phòng bừa bộn những đơn côi của chính mình, vì những điều đang diễn ra xung quanh thực sự khiến cậu thấy sợ hãi. Trời Sài Gòn nắng quay quắt, những cơn nắng xiên ngang đường phố, như một cơ thể trần trụi phơi bày nỗi cô đơn. Thành chạy xe trên phố như một kẻ điên dưới những cơn nắng ấy, mặc cho cảm giác nắng rát lan dần dật trên đầu và lấn sâu vào từng tế bào. 45 phút sau Thành đỗ xe trước cửa Guitar Gỗ, một quán cafe nằm khiêm nhường trong một ngõ nhỏ nhưng đủ để tất cả những kẻ si mê guitar như Thành phải tìm kiếm và yêu mến. Thành còn nhớ cậu đã phải năn nỉ chủ quán thế nào để có thể xin được diễn ở đây. Cậu đồng ý chơi guitar hàng đêm không nhận tiền chỉ để là người đệm đàn cho anh Phan Huy, một người vô cùng nổi tiếng trong giới guitar cổ điển, cũng là nghệ sĩ trình diễn chính của quán mỗi đêm.
Từ ngày chơi guitar ở đây, Thành thường đến sớm, gọi cho mình một ly café đen và ngồi lặng lẽ như chờ đợi. Chiếc headphone cứ nằm im trong tai, để Thành chìm hẳn vào thế giới của riêng cậu. Thành không uống café như những người bình thường trong căn phòng này. Café đen sóng sánh của Thành thường được cậu cho thêm chút muối trắng vào trước khi uống. Ban đầu các cô nhân viên phục vụ nhìn Thành bằng cặp mắt tò mò như tự hỏi đây là kiểu uống café ở đâu? Nhưng từ đó, mỗi khi Thành đến, những người phục vụ thường mang cho cậu một ly café và cùng chút muối trắng đã được chuẩn bị sẵn và mỉm cười với cậu. Họ rất thích cậu, vì ở cái tuổi mười tám đẹp nhất của mình, Thành trông như một lãng tử với khuôn mặt trắng hồng cùng cặp má lúm đẹp đến ngẩn ngơ.
Chiều nay Thành đến Guitar Gỗ quá sớm. Những nhân viên vẫn còn đang loay hoay dọn dẹp và sắp xếp bàn ghế. Thành tìm cho mình một góc gần những chiếc gương nhất và đưa tay ra hiệu chào cô nhân viên đang lau chiếc bàn gần đó. Cô gái ngẩng lên nhìn cậu, bối rối rồi nói điều gì đó, nhưng vì cô nói quá nhỏ nên Thành không thể nghe thấy. Thành cười và gọi cô ấy đến bên cạnh:
-Mang cho tôi một ly café được chứ?
-Dạ thưa quý khách... Dạ, dạ, thưa anh, anh đợi một lát ạ. – Cô gái nói ấp úng rồi lại cúi đầu bước vội vào bên trong.
Nhìn bộ dạng cô bé, Thành đoán ngay cô ta là người mới đến vì ở đây có ai làm mà không biết Thành đâu. Hơn nữa trông khuôn mặt đen nhẻm, kiểu nói chuyện lắp bắp của cô ta thì hẳn lại là một cô thôn nữ miền Tây mới đặt chân đến cái thành phố chật hẹp, nơi mà cả tám triệu con người cùng ngụp lặn giữa cái nóng nực oi nồng này để vùng vẫy sống. Kẻ nào đến cái thành phố của cậu cũng than vãn mỏi mệt và chán nản, nhưng thành phố vẫn ngày một đông thêm vì người người từ khắp nơi đổ về… Chỉ có thành phố miệt mài vẫn gồng mình lên để chịu đựng áp lực từ tất cả những con người này mà không thể kêu ca. Đang lan man nghĩ ngợi thì thấy cô gái lúc nãy lóng ngóng bê ra một ly café còn nóng nguyên đặt trước mặt cậu:
-Dạ, mời anh dùng café ạ.
Thành nhìn ly café của mình, bỗng dưng thấy bực mình vì không hiểu tại sao không ai nói cho cô nhân viên mới này rằng Thành uống café muối chứ không phải café đường. Nhưng rồi nhìn khuôn mặt cô gái đang chăm chú đợi phản ứng của mình, Thành chẳng còn muốn tức giận nữa.
-Bạn mới đến hả?
Cô gái nhìn Thành ngơ ngác, rồi gật đầu:
- Dạ, chiều nay là buổi đi làm đầu tiên của em.
-Vậy bạn hãy đi vào và nói với chị Ngân rằng có bạn tên Thành nhắn là đưa giúp bạn ấy hộp muối trắng thường ngày.
-…
Cô bé im lặng và đứng yên cứ như vẫn còn chưa tiếp thu được những điều Thành vừa nói. Dáng vẻ ngô nghê của cô ta khiến Thành thực sự tức giận:
-Bạn bao nhiêu tuổi rồi mà trông có vẻ khờ khạo thế nhỉ?
-Dạ? Anh nói sao ạ?
-Đấy, lại cái kiểu mặt ngây ngô rồi. Tôi không giống như những đứa con trai khác mà thích con gái ngô nghê giả ngu vậy đâu bạn nhé.
-Anh đang nói gì thế ạ? Các chị ở đây dạy em là phải hết sức lịch sự và dịu dàng với khách mà. – Cô gái nhìn Thành bằng cặp mắt to tròn đen láy và đáp lại.
Thành thở dài:
- Thế các chị ấy có dạy bạn là phải tôn trọng yêu cầu của khách không? Hãy làm việc mà tôi vừa yêu cầu đi?
-Dạ?
-Đừng có dạ nữa. Hãy gọi chị Ngân giùm tôi. – Thành bắt đầu tức giận.
Ngay lúc đó, chẳng cần phải gọi thì cô nhân viên tên Ngân chạy ra cười vui vẻ chào và nói chuyện với Thành như rất thân quen:
-Muối của cậu đây. Khổ quá, con bé này mới đến nên nó có biết gì đâu. Mà tôi nói thật, chả có vị khách nào vô đây mà yêu cầu này nọ như cậu đâu nghe. Còn dám bắt nạt nhân viên của tui hử?
-Chị cứ quá lời. Em đây nào có dám yêu cầu yêu sách gì đâu… tại… à, tại cô bé dễ thương quá nên giả vờ để nói chuyện làm quen xíu thôi mà. – Thành nói xong câu đấy thì quay sang nhìn cô nhân viên đứng cạnh mình tủm tỉm cười. Cô bé nhìn lại cậu cũng bằng một đôi mắt tròn xoe chẳng ngượng ngùng khiến cho chính cậu lại cảm thấy bối rối.
Thành cho một chút muối vào café rồi ngồi nhắm mắt dựa mình vào những tấm gương sau lưng. Thành nhớ lại câu chuyện sáng nay ba mẹ nói với cậu. Ba mẹ phản đối ý định thi vào học viện âm nhạc của cậu, mà ép cậu phải trở thành một doanh nhân như ba mẹ.
-Cả nhà chỉ có một mình con. Con là tương lai, là trách nhiệm của ba mẹ. Ba mẹ không thể để con chạy theo những mong ước viển vông của mình để rồi sống như mấy đứa dật dờ ngoài kia được… - Tiếng nói trầm nhưng nghiêm nghị của ba vẫn còn vang lên rõ ràng trong suy nghĩ của Thành. Cậu đã cố gắng thuyết phục ba mẹ trong bao nhiêu ngày qua, nhưng rồi sự thay đổi tưởng chừng như chỉ là con số 0. Càng sắp đến ngày làm hồ sơ Thành càng trở nên lo lắng, cậu hoàn toàn không biết mình nên quyết định ra sao. Đôi lúc cậu muốn vùng chạy khỏi vòng tay của ba mẹ để có thể vùng vẫy với đam mê của mình, nhưng Thành không đủ dũng cảm, bởi ba mẹ chỉ có cậu là con, là nguồn thương yêu duy nhất trong cuộc đời này. Thành thà xếp lại ước mơ của cậu còn hơn phải khiến ba mẹ buồn bã.
8 giờ tối. Guitar Gỗ bắt đầu đông khách. Phan Huy cũng đã đến và ngồi bên cạnh Thành nhâm nhi café để đợi đến giờ diễn. Có một điều ở Guitar Gỗ mà cả Phan Huy và Thành đều cảm thấy thực sự yêu đó chính là những vị khách, những người vẫn nghe họ đàn hàng đêm. Không cần biết họ là ai, là người như thế nào bên ngoài cái xã hội nhộn nhạo kia, nhưng khi bước vào Guitar Gỗ, họ như cùng chìm vào cái không gian âm nhạc mê đắm và ấm cúng này. Tất cả những vị khách ở đây đều say sưa thưởng thức âm nhạc trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Điều đó khiến cho cả người nghệ sĩ biểu diễn và người thưởng thức đều cảm nhận được sự đồng cảm và thăng hoa của nhau.
Tâm trạng Thành vẫn bị luấn quấn vì những day dứt mà cậu đang buộc phải lựa chọn, nhưng ngay khi bắt đầu bản nhạc đầu tiên, Thành đã thực sự chìm ngập trong si mê. Từng giai điệu của “Song from the secret garden” vang lên dịu dàng, đắm say và đầy lưu luyến. Đôi mắt mơ màng của Thành nhìn xuống không gian bên dưới và bất chợt dừng lại ở một người. Cô gái nhỏ bé, có nước da đen nhẻm hồi chiều đang đứng chăm chú nhìn về phía sân khấu, nhưng Thành nhận rõ rằng, người cô gái ấy đang nhìn là Phan Huy. Đôi mắt ấy hoàn toàn khác đôi mắt mà Thành đã nhìn thấy hồi chiều. Thành nghĩ không phải chỉ riêng Thành mà bất kì một ai nhìn vào đôi mắt của cô gái này cũng sẽ có cảm giác, phải rồi, chính là cảm giác của một tình yêu, một nỗi niềm si mê. Trong đầu Thành bỗng nhiên gợi nên những băn khoăn lạ lùng.
Phan Huy và Thành chơi đàn say sưa vô cùng, những bản nhạc đầy xúc cảm cứ vang lên liên tục, liên tục. Thành dù chìm trong âm nhạc của riêng mình nhưng cũng không thể rời mắt khỏi cô gái lạ ấy. Cảm giác về cô gái kia trong Thành như đã hoàn toàn khác so với cảm giác lúc chiều mà cậu cảm nhận được.
Sau khi kết thúc giờ diễn, trong khi Thành đang loay hoay lấy xe chuẩn bị về thì bất chợt cậu nhìn thấy Phan Huy đứng cạnh cô bé kia.
-Sao em lại ở đây?
-Em xin đi làm thêm ở đây mà.
-Em đang đùa anh đấy à? Em đừng làm trò nữa. Hãy tránh xa anh ra, anh không muốn nhìn thấy em nữa.
-… Anh - Giọng cô bé như nghẹn lại.
Phan Huy nói rồi phóng xe vụt đi, anh chẳng hề để ý đến cô gái vừa đứng cạnh mình nữa. Thành không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng trong lòng anh bỗng dấy lên một niềm cảm thông đến lạ kỳ và cũng vì tò mò nên anh dắt xe đến gần phía cô gái và hỏi:
-Em định về bằng gì vậy?
Cô gái hơi bối rối trước câu hỏi của Thành, nhưng ngay lập tức cô lùi lại và nói:
-Bây giờ tôi không phải là nhân viên phục vụ nữa nên bạn không cần quan tâm đến tôi.
Thành bật cười to vì câu nói của cô gái lạ:
-Vậy chúng ta kết bạn đi. Lúc đó chúng ta tha hồ nói chuyện đúng không?
-Tôi không muốn kết bạn. – Cô gái lạ nói rồi bước đi. – Giờ thì tôi đi được rồi đúng không?
-Thật không ngờ tôi chỉ định hỏi bạn về bằng gì mà bạn lại phản ứng dữ dội vậy. Nếu bạn chưa có xe về, tôi có thể cho bạn đi nhờ. – Thành nói với theo.
-Tôi không cần.
Đáp lại sự quan tâm của Thành là thái độ lạnh tanh hoàn toàn của cô gái. Thành không thể kiềm chế được sự tò mò nên quyết định chạy xe chầm chậm cách xa nhưng đủ để nhìn thấy cô. Cô gái ấy đi bộ một đoạn đường đã dài những không có ý định gọi xe hay cũng không nhìn thấy ai đến chở cô. Chợt cô bước vào một quán cóc bên đường và gọi thứ gì đó. Thành cũng ngay lập tức dựng xe trước cái quán cóc nhỏ nhắn, trông có vẻ lụp xụp này. Cô gái ngước lên nhìn Thành nhăn mặt:
-Bạn có vấn đề về thần kinh hay sao mà theo tôi hoài vậy? – Cô gái rót rượu vào cốc của mình và nói như gắt.
-Tôi uống rượu với bạn được chứ?
-Bạn thích uống thì cứ gọi, cứ uống, có ai cấm đâu mà phải xin phép tôi.
-Tôi nói vậy vì tôi muốn uống cùng bạn. Tôi không có ý định sẽ hỏi bạn chuyện gì, nhưng tôi thực sự muốn kết bạn và muốn được ngồi với bạn.
Đáp lại lời Thành, cô gái lấy thêm một chiếc cốc và rót rượu đặt về phía Thành. Cô nhìn Thành cười rồi uống cạn cốc rượu của mình, nhẹ tênh như thể vừa uống một cốc nước lọc. Thành chạm môi vào cốc rượu và cảm thấy vị đắng chát thấm dần trên đầu lưỡi, và lan rần rật khắp miệng, xuống tận cổ họng vẫn thấy cay, đắng, và nóng.
Thành nói:
- Người Sài Gòn thường chỉ nhậu bia.
-Tôi thích nhậu rượu hơn, vì thời gian ngoài Bắc, khi tôi bắt đầu tập uống rượu, tôi nhận ra rằng uống rượu cho tôi nhiều cảm giác hơn.
Thành gật đầu thừa nhận và hỏi:
- Tôi có thể biết tên bạn?
-Hải Giang. Đó là tên ghép tên của ba tôi và mẹ tôi. Nhà tôi chỉ có mỗi mình tôi nên tôi cứ như là nơi để lưu giữ mọi kỉ niệm của bố mẹ vậy. – Cô nói rồi rót thêm một cốc rượu nữa cho mình.
-Bạn quê ở đâu vậy? Có phải con gái miền Tây không?
Hải Giang cười nhìn cậu như thể chắc chắn đã biết trước kiểu gì cậu cũng hỏi câu đó:
- Thấy tôi đen nhẻm như con gái miền Tây hay sao mà hỏi vậy?... Tôi là con gái Sài Gòn thứ thiệt đó. Sài Gòn mấy đời nay rồi.
Thành à lên một tiếng như thể vừa khám phá ra được điều gì đó rất thú vị, rồi nhấp tiếp một ngụm rượu.
-Sao bạn lại thích café muối?
-Sao bạn lại hỏi thế? Vì lạ sao?
-Không. Vì tôi đã từng gặp một người giống bạn, một người chỉ uống café muối, nhưng rồi bỗng dưng người ấy không bao giờ uống nữa. Tôi đã hỏi tại sao, và đáp lại chỉ là: Anh không muốn khác mọi người. Nếu anh vẫn uống café muối anh sẽ chìm vào những suy nghĩ của riêng anh… Câu nói của Hải Giang ngừng lại giữa chừng như nghẹn lại.
-Đó là anh Phan Huy đúng không? Khi nãy tôi đã nghe Phan Huy to tiếng với bạn…
Hải Giang ngẩng lên nhìn Thành rất lâu mới lên tiếng, có vẻ như rượu bắt đầu phát huy tác dụng với cô. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, và đôi chân dường như đã mỏi rã rời.
-Phan Huy. Tôi đã yêu anh ấy từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ con. Ngày nhỏ Phan Huy đã được học guitar và mỗi lúc rảnh rỗi sau giờ học anh thường ngồi đàn cho tôi nghe. Anh uống café như nghiện từ ngày mười bốn, mười lăm gì đó. Tôi nhớ anh bắt đầu uống café muối vào một hôm khi tôi pha café giúp anh, và lấy nhầm lọ muối thay vì đường. Cũng lạ thật, anh càng uống càng thích. Anh đã nói với tôi rằng đây mới đúng là hương vị thật sự đậm đà của cuộc đời ẩn chứa bên trong café. Từ đó, anh chỉ uống café muối. Anh thường hay tự pha nhưng vẫn thích nhất là khi tôi chạy sang nhà và lúi húi pha café đặt lên bàn cho anh. Lúc đó chúng tôi còn là hàng xóm của nhau, nhưng một năm trước khi anh vào đại học cũng là lúc gia đình anh chuyển hẳn lên Quận 1 sống… Nói thật, khi nãy nhìn cậu uống café muối tôi đã choáng váng. Tôi đã không thể liên lạc được với anh ấy, như thể anh ấy quyết tâm bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Thành im lặng nhìn cô gái vừa uống rượu vừa nói như thể cô làm tất cả những hành động đó hoàn toàn vô thức. Cảm giác chuếnh choáng trong một đêm Sài Gòn đầy gió với một người chỉ mấy tiếng đồng hồ trước còn hoàn toàn xa lạ trong lúc này lại khiến Thành có cảm giác bình tâm lạ thường. Thành chăm chú nhìn Hải Giang như muốn nói để cô biết rằng, bên cạnh cô lúc này vẫn có một người đang chăm chú nghe cô nói.
-Tôi đi làm ở quán café này chỉ vì muốn hàng ngày được nhìn Phan Huy và nghe anh ấy đánh đàn. Tôi không có ý muốn đeo đuổi hay làm trò gì với anh ấy… Tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy.
Hải Giang gục đầu xuống bàn như cố trốn tránh những giọt nước mắt.
-Tôi sẽ đưa bạn về.
-Không. Đừng. Tôi muốn đi lang thang phố. Tôi sắp phải xa Sài Gòn… - Giờ thì Hải Giang khóc thật. Thành chỉ còn biết ngồi im nhìn cô gái ấy khóc. Cậu không nói gì cho đến tận khi cô dụi mắt và nói: - Có muốn chạy xe trên phố cùng tôi không?
-Không cảm thấy sợ khi đi với người lạ sao? – Thành cười và đùa.
-Chẳng phải bạn nói chúng ta sẽ kết bạn sao? Chúng ta đã là bạn rồi thì có gì phải sợ?
Đêm đó, Thành phóng xe ào ào qua những con đường Sài Gòn rợp lá me, thả trôi mọi xúc cảm của mình rộng dài trên từng con đường ấy. Cậu chăm chú lái xe nhưng cũng không rời mắt khỏi Hải Giang. Cậu cảm thấy thích thú khi nhìn thấy mái tóc cô bay trong gió. Khuôn mặt của Hải Giang càng nhìn càng có nét gì đó cuốn hút người đối diện mà Thành không thể nào cắt nghĩa được. Nhưng Thành thực sự thích nhìn cô.
Hải Giang nói nhiều nhưng không nói về cô mà nói về Phan Huy. Cô như chìm đắm trong thế giới của Phan Huy mà không còn biết xung quanh đang điễn ra điều gì. Thành chỉ im lặng lắng nghe. Trời càng về đêm càng lạnh. Thành cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài khoác lên người Hải Giang và nói:
-Bạn sắp đi đâu?
-Định cư tại Anh. Ba tôi đã được một công ty Anh mời sang làm việc. Đó là mục đích sống cả đời của ba. Ba chỉ thích sống và làm việc ở nước ngoài. Tôi thực sự không muốn đi, nhưng tôi không thể từ bỏ hay làm đau lòng ba mẹ tôi.
Thành im lặng một lát rồi nói:
-Tôi không muốn thi vào trường kinh tế, nhưng đó là điều ba mẹ tôi theo đuổi và đam mê. Tôi cũng là niềm hi vọng duy nhất của họ. Bởi vậy tôi cũng đã quyết định từ bỏ ước mơ học guitar ở học viện âm nhạc để học kinh tế. – Cậu lại cười buồn buồn và nói tiếp – Hóa ra chúng ta cũng giống nhau đấy chứ.
-Có lẽ.
Câu chuyện bỏ lại dang dở ở đó trong sự im lặng kéo dài. 5 giờ sáng Thành chở Hải Giang về nhà. Còn lại một mình, cậu cố gắng sắp xếp lại những gì cậu và Hải Giang đã nói với nhau đêm qua. Một đêm lang thang đã khiến cậu mệt nhoài và chìm vào giấc ngủ chập chờn với hình ảnh của cô gái đã ở bên cậu đêm qua.
Những ngày sau đó, Thành hôm nào cũng đến Guitar Gỗ rất sớm, chỉ để nhìn Hải Giang làm việc. Thành biết rằng cô gái ấy sẽ không còn ở Việt Nam lâu nữa nên cậu thực sự muốn giữ lại những khoảnh khắc được ngắm nhìn cô như thể trái tim cậu bây giờ chỉ khao khát được ở bên cạnh cô. Nhưng Thành vẫn im lặng, vì Thành biết Hải Giang vẫn luôn hướng về Phan Huy, dù sau lần đầu tiên gặp lại ấy, Hải Giang và Phan Huy không hề nói chuyện với nhau một lần nữa. Thành đã bắt đầu quen với cảm giác mỗi buổi chiều được Hải Giang bê ra cho cậu một ly café muối, kèm theo đó là những mảnh giấy nhớ với những lời nhắn vô cùng dễ thương.
Một buổi chiều sau gần ba tuần đi qua. Thành sững sờ khi đọc tin nhắn trên mảnh giấy mà Hải Giang bê ra cùng ly café cho cậu:
-Ngày mai tôi bay. Đã làm xong giấy tờ hết rồi. Tối nay đi nhậu rượu nhà hát nhé.
Thành bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được với những cảm giác đang ập đến. Thành chạy lại phía Hải Giang đang lau bàn và kéo cô đi mặc cho cô cố vùng tay ra.
-Hãy đi đâu đó đi. Ngày mai đi rồi, hãy đến nơi nào mà cậu muốn đi nhất và sẽ nhớ nhất khi sang Anh đi.
Hải Giang nhìn thẳng vào đôi mắt Thành và nói:
- Thành vẫn chưa hiểu tôi sao? Vậy mà tôi nghĩ những ngày qua chúng ta đã đồng cảm được với nhau đấy. Tại sao tôi lại ở đây vào giờ này khi mà sáng mai tôi sẽ bay ư? Tại sao? Bởi vì đây là nơi tôi muốn đến nhất. Đây là nơi tôi sẽ nhớ mãi, từng ngày từng ngày khi tôi rời khỏi thành phố này. Cậu đã hiểu chưa? Vì vậy đừng cố tỏ ra hiểu tôi hay bắt tôi phải làm gì nữa.
Thành sững người, nhưng cậu vẫn hỏi:
-Mọi suy nghĩ của bạn đều vì Phan Huy sao?
Hải Giang im lặng một lúc rồi mới nói:
- Tôi đã từng nghĩ như vậy cho đến khi tôi gặp cậu. Cậu đã dần cho tôi hiểu ra rằng, Phan Huy chỉ là cái kí ức quá đẹp mà tôi luôn muốn níu giữ. Nhưng Phan Huy của hiện tại không còn đẹp như vậy nữa. Tôi đã từng rất buồn vì điều đó, nhưng khi tôi đến đây, khi nhìn cậu uống café muối và chơi đàn. Tôi đã nhận ra rằng, người tôi thực sự muốn nhìn là cậu.
-Và cậu thấy tôi giống Phan Huy?
-… Không. Hoàn toàn không. Tôi biết cậu sẽ không giống anh ấy. Phan Huy không cảm nhận vị muối trong café như cậu. Phan Huy được phép bay cao với ước mơ và tất cả những gì anh ấy muốn, còn tôi và cậu thì không. Nhưng tôi phát hiện ra rằng, càng bị kìm nén thì khao khát của chúng ta, tình yêu của chúng ta càng lớn. Tôi cảm nhận tình yêu với âm nhạc vời vợi trong cậu. Nói thật, tôi đã bắt đầu cảm thấy cậu chơi guitar phiêu và có tình hơn Phan Huy. Anh ấy đã bị kĩ thuật và sự nổi tiếng làm lu mờ mất sự hồn nhiên trong cảm xúc của mình rồi.
Vì những gì tôi đã nói, tối nay cậu hãy ở đây, hãy chơi những bản nhạc thật hay để tôi được ngắm nhìn cậu một lần cuối, để rồi nó sẽ nằm lại trong kí ức của tôi mãi mãi. Được chứ?
Thành mỉm cười, nắm chặt lấy tay Hải Giang và nói:
-Tôi hứa với bạn điều đó.
Đêm hôm ấy, họ nán lại và cùng nhau uống café muối. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng họ uống café với nhau. Nhưng vị đậm đà của muối trong hương thơm nồng đượm của café đã khiến cho họ có được những cảm nhận thực sự về nhau.
-Tôi sẽ thi kinh tế. Nhưng tôi sẽ vẫn mãi theo đuổi đam mê của mình. Tôi nên làm thế đúng không? – Thành hỏi.
-Phải, đến một lúc nào đó, ba mẹ cậu sẽ hiểu ra tất cả. Tôi tin thế. Cũng giống như tôi trước đây đã từng sống chết không ra nước ngoài. Tôi nói tôi chỉ muốn ở Sài Gòn. Nhưng khi tôi thấu hiểu mọi chuyện, tôi mới biết rằng, có khi ra đi tôi lại càng cảm thấy yêu Sài Gòn hơn. Tôi nhất định sẽ trở lại Sài Gòn bằng một tâm thế khác, để biết thấu hiểu, biết yêu thương và biết sống với Sài Gòn nhiều hơn. Thực ra cũng không phải sự lựa chọn nào cũng đáng sợ đâu…
Hải Giang và Thành cứ ngồi bên nhau im lặng như thế, dù biết rằng, ngày mai sẽ chia ly nhưng cả hai đều không còn cảm giác sợ hãi nữa, bởi họ biết rằng họ sẽ nhớ nhau, sẽ cảm nhận thấy nhau trong từng ly café muối đậm đà cùng với tiếng nhạc phiêu du ngọt ngào này.
Đêm ấy khi hai người ngồi với nhau, Thành đã cầm tay Hải Giang và nói:
-Tôi thực sự thích…
Hải Giang ra hiệu cho Thành dừng lại. Cô nói:
- Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, tôi đã hiểu tất cả những gì cậu muốn nói. Bây giờ tôi thực sự chỉ muốn ngồi lặng im và dựa vào vai cậu như thế này thôi.
Thành nắm chặt lấy tay Hải Giang và nhẹ nhàng đặt lên đôi môi cô một nụ hôn rất nhẹ:
- Hãy xem đó là nụ hôn tỏ tình và cũng là nụ hôn tạm biệt cuối cùng được bên nhau.
Họ cứ ngồi với nhau như thế khi trời Sài Gòn bắt đầu sáng. Hải Giang gọi taxi về thẳng nhà. Cô không quay đầu lại. Thành cũng không giữ cô. Bởi họ biết rằng, mọi thứ lúc này chỉ cần lặng im.
Họ đã chia tay nhau như thế nhưng có những kỉ niệm sẽ không bao giờ quên, cũng như một lời hẹn gặp lại vẫn còn bỏ ngỏ và đợi họ trả lời.
No comments:
Post a Comment