Sunday, 2 September 2012

Em sẽ tìm được anh

XiTeen.Mobi -
Khi anh ôm em như thế này cũng là lúc anh nhận ra: đi một mình sẽ đi được nhanh hơn nhưng hai người thì sẽ được xa hơn.
Nếu ngày mai đường chân trời khuất lại, em vẫn sẽ đi theo và là cái bóng bên anh suốt đời chứ?
Nếu ngày mai đường chân trời khuất lại, em vẫn sẽ đi theo và là cái bóng bên anh đến cuối cuộc đời.

Những ngày đầu đông đang dần khép lại, khóa chặt suy nghĩ về cảm giác đâu đó sẽ hửng nắng trong gió trời miền Bắc. Đông đã thực sự về mọi ngóc ngách. Cái rét mướt xuống tới 4 - 5 độ C càng làm cho mọi thứ trở lên đông cứng. Nhưng hẳn những điều thú vị ấy chỉ có thể tìm kiếm được ở đông miền Bắc còn Sài Gòn thì... nắng vẫn giòn tan dẫu là mùa đông. 

Lam. 20 tuổi. Suy nghĩ về cuộc sống vô cùng bình dị và đang chờ đợi một người.
Cys. 23 tuổi. Có lời hứa hẹn với một cô gái nhưng đã trễ hẹn đến tận 23 tháng đằng đẵng.
Hoon. 23 tuổi. Yêu thầm một cô gái và luôn là người đứng phía sau làm nên điều tuyệt vời cho cô gái ấy. 

Đông.

Lam khẽ quàng khăn len lên cổ, đeo bao tay, xoay nhẹ núm cửa và lao nhanh ra khỏi nhà vì cô sợ có cơn gió vô tình nào đó sẽ thổi hắt cái lạnh vào mặt. Ngoài trời lạnh cóng nhưng vẫn không thể làm dịu đi phần nào không khí Tết nguyên đán đang dần chạm ngõ. Liếc qua liếc lại, như tìm kiếm một thứ gì đó. Ngắm nghía hồi lâu Lam cũng thấy được nó. Nằm yên ở góc phố, hình ảnh đó vẫn luôn xuất hiện mỗi khi Xuân về, hình ảnh vốn theo cô suốt 20 năm nay. 

- Này cô bé, đang nhìn gì mà chăm chú quá vậy? 

Không cần quay đầu lại cô dễ dàng biết đó là ai nhờ giọng nói trầm và ấm tới mượt mà.

- Hoon này, anh có thể nhìn ra đó là chữ gì trên tấm giấy đỏ kia không?

- Em đang cố gắng tìm kiếm một chút gì đó siêu phàm từ anh đấy à? – Hoon nhíu chân mày.

- Em biết là anh dù có căng tròn mắt cũng không thể biết được đó là chữ gì mà – Lam cười vang khoái chí. 

Hoon đến đón Lam đi Nhật Tân xem đào và nêu hứng lên thì sẽ làm vài phô ảnh để có cái mà khoe khi trở về Sài Gòn. Hoon là người Hàn gốc Việt nhưng hiện tại sống trong Sài Gòn cùng gia đình. Quen Lam từ lúc hai đứa vẫn là đứa trẻ và ban công hai nhà sát vách là nơi hai đứa trở thành bạn thân tới bây giờ. Lam chẳng còn lạ lẫm hay tò mò về sự xuất hiện cũng như nơi sinh sống của anh bạn Tây này, cô chỉ cần biết Hoon và cô vẫn là bạn thân và Hoon luôn là sự tuyệt vời trong cô. Tuyệt vời với những gì Hoon đem lại, tuyệt vời với tình yêu mà Hoon mang tới. Đó là Cys, hẳn nói như thế người khác sẽ lầm tưởng Hoon là tin yêu của Lam. Không, là Cys – người mà Hoon đã mang lại cho cô như mang đến cả một bầu trời. Cys là tất cả tình yêu cháy bỏng và mãnh liệt thì Hoon là tấm chân tình mà Lam luôn đối xử bằng nhiều xúc cảm khác nhau. Có lẽ vì thế mà những duyên mệnh cứ rắm rối quyện chặt lấy nhau để rồi những tổn thương khe khẽ sẽ dồn nén nên vai một trong nhưng số phận này.

- Hoon này, anh thích Tết Hà Nội hay Tết Sài Gòn? – Lam bâng quơ hỏi Hoon khi đang tì nhẹ cằm lên vài anh.

Một câu hỏi mà Hoon chưa sẵn sàng để trả lời. Lúng túng Hoon nói:

- Ừm thì tất nhiên là Sài Gòn rồi. Sài Gòn có gia đình anh và có cả Cys nữa.

Hoon khựng lại khi vừa dứt câu, không hiểu sao Hoon lại nhắc đến Cys lúc này.

- Cys ư? – Lam nhoẻn miệng cười và thì thầm vào tai Hoon:

- Anh ấy sẽ về với em, sớm thôi Hoon nhỉ. Cys đã hứa là sẽ về với em cơ mà. 2 năm nay em vẫn chờ Cys, chính xác tới lúc này là 23 tháng 4 ngày. Em vẫn mong Tết đến xuân về để nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của Cys báo rằng anh sẽ về tới Nội Bài trong 2 giờ nữa. Em nhớ như in câu nói mà Cys đã phân bua giải thích với nỗi nhớ đang cuộn chặt trong em 2 năm trước. 

Hoon im lặng và có cảm giác như có vật gì nặng trĩu đang nén chặt lấy tim và phổi mình. Không thể thở được cũng như không nhúc nhích được. Đó là những gì cô cảm nhận thấy qua hởi thở và cánh tay cứng đơ của Hoon. May là vừa tới Nhật Tân không thì anh chẳng biết sẽ như thế nào nếu lúc ấy là đang trên đường phố đông đúc. 

- Hoa đào đẹp hơn hoa mai. Chính vì thế Tết miền Bắc sẽ đẹp hơn Tết miền Nam. Anh là con heo ngốc nghếch, đến điều đơn giản này mà cũng không biết à? – Lam có vẻ như đang cười gượng nhưng vẫn cố để nụ cười ấy thật tự nhiên. 

Xung quanh mọi thứ ngập tràn xuân sắc, cánh đào đang dần hé những cánh hoa mỏng manh như duyên thầm e ấp. Người ta có đôi có cặp và đang chụp hình khắp cả vườn đào. Cái lạnh lại một lần nữa phát huy tác dụng, nó có vẻ như đang khiến cô ghen tị thì phải dù tác dụng ấy đạt được độ phản ứng rất tốt. Vì quá nhớ nhung và thiếu thốn mà Lam đang chướng mắt với những cảnh ôm ấp và xuýt xoa của những đôi nhân tình kia ư. Ôi từ bao giờ Lam lại bị lóa mắt và thiếu kiên nhẫn như vậy chứ. Thật là những cảm xúc xấu xa và ích kỷ. Đang lúng búng trong mớ suy nghĩ thì Hoon kéo Lam tới một chỗ thưa người hơn nhưng xung quanh lại có rất nhiều nhánh đào đang đổ màu hồng rất tuyệt. 

- Này cô bé đang cáu kỉnh có muốn làm vài phô ảnh để không khí Tết miền Bắc đẹp hơn như cô nói không? 

Chưa kịp nói gì, Hoon đã chĩa ống kính về phía cô và chụp liên tục. Lam không tỏ ra bực mình nhưng cô chắc chắn Hoon sẽ không thể tìm ra bất cứ bức hình nào có thể nói là đẹp. Nhưng Lam đâu thể ngờ là trong cuộn phim đã có không ít những tấm hình mà Hoon đã dõi theo và chụp lại. Cứ thế Hoon và Lam ngắm cảnh Xuân đậm đà và dịu nhẹ sắc màu, nhưng sắc màu đủ ấm để làm nên một cái Tết đặc trưng xứ Bắc.

Nỗi nhớ mùa Tết về.

Sài Gòn không khí Tết nhộn nhịp hơn hẳn, chắc rồi. Sài Gòn là thành phố trẻ năng động cơ mà. Sẽ là đèn treo sáng rực, đường phố tập nập người qua lại và đặc biệt là sẽ không phải mặc quần áo dày cộp, đeo bao tay, khăn len, đội mũ chỉ cần là cardigan nhẹ nhàng đã đủ gợi lên khí đông cho Tết nguyên đán. Chà, nhưng Lam hoàn toàn không thích điều đó. Lam thích là đông thì phải lạnh, phải cóng buốt và phải xoa xoa đôi tay cho thật nóng và áp chặt lên má. Giờ này Sài Gòn đang như thế nào nhỉ? Mà đúng hơn là Lam đang nghĩ “Giờ này, Cys đang thế nào nhỉ?” Có như Hoon nói không? Có đang cố gắng học hành và đạt điểm thi thật cao để trở về bên cô sớm nhất có thể không. Hoon nói dối hay Cys không muốn quay lại? Sẽ là những ngày Tết đơn độc nằm dài xem phim hay sẽ là cái Tết ngập tràn trong hạnh phúc và tận hưởng đúng nghĩa một mùa Xuân. Ra ngoài phố thấy người người nhà nhà nô nức sắm sửa đồ Tết mà sao cô thấy bận lòng. Hóa ra sống quá lâu trong thứ gọi là xa xỉ nên phải chăng cô đã quên đi cái gọi là bình dị. Lam nhẹ nâng tách cacao nóng lên và uống một ngụm thất lớn. Giọng hát của Anh Khang đang trầm bổng bên ngôi nhà đối diện. “Ngày mai nắng lên anh sẽ về” luôn là ca khúc ấy, không biết là cố tình hay hữu ý mà sao nó lại cứ vang lên hoài những ngày gần Tết thế này. Kích thích mọi tâm tưởng trong đầu Lam khiến mọi thứ ùa về như cơn bão đổ bộ rồi lại nhanh chóng tan đi. Nhưng tàn dư của những cơn bão như thế thì thật khó tả. Nỗi nhớ càng chồng chéo và day dứt khi Lam vô hình tưởng tưởng giọng hát kia là Cys chứ không phải Anh Khang. Đến khi nào Cys mới quay lại, cô sẽ chờ đợi bao mùa Tết nữa đây. Đào nở rồi, bánh chưng hửng mùi thơm nhưng Cys vẫn yên lặng nơi Sài Thành đô hội. Hay Cys cũng như Hoon, đã bị hút bởi với ánh đèn rực rỡ của Sài Gòn huyên náo. Cys còn nhớ tới cô còn nhớ tới tình yêu sâu sắc này. 

Lam chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Sáng tỉnh dậy cô đã nghe thấy bài hát đó cùng những lời bài hát da diết như đang khuấy nồng ngàn nỗi nhớ trong cô. Giấc ngủ trong sâu thẳm nỗi nhớ hóa lại khiến tim mệt mỏi thế này. Cô cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp mọi thứ cho đúng với cảnh sắc sang xuân. Cành đào cô và Hoon mua được ở Nhật Tân cũng được mẹ đặt gọn ghẽ trong một góc phòng. Vậy là Xuân và Tết đã đến thật rồi. Hôm nay là 25 Tết, mọi thứ vẫn yên ắng. Lam tự hỏi đến lúc này đây cô có nên tiếp tục chờ đợi điều kì diệu sẽ xảy ra hay sẽ là thêm một năm nữa chờ đợi Cys trong mòn mỏi. 

Lam chờ đợi Cys như hoa chờ Xuân đến. Nhưng liệu Lam có đủ mạnh mẽ để chờ được tới mùa Xuân đích thực của cô và liệu sức sống của loài hoa này có đủ dẻo dai để nuôi dưỡng nỗi nhớ, tình yêu luôn cuồng nhiệt không tắt lửa và nguội lạnh?


Lam – Cys – Hoon.

Ba cái tên, ba con người, ba trạng thái ba biểu cảm và ba niềm mong mỏi khác nhau. Có thật là Cys sẽ thực hiện như lời hứa? Có thật Lam sẽ chờ đợi đến cùng và tìm Cys bằng mọi giác quan trên cơ thể trong đêm giao thừa vừa tròn 24 tháng? Có thật Hoon chỉ bồng bềnh một thứ xúc cảm mơ hồ nào đó không rõ về Lam? Sẽ có thứ là thật và tất yếu sẽ có thứ là dối. Hoon đã yêu Lam! Hoon đã đầu hàng trước nét ngây ngô trong sáng mà dường như có cả chút gì đó đau đớn cùng tổn thương và nỗi nhớ mà Lam đang ngày ngày dày vò qua mớ picture của cô với Cys. Hoon càng tiến gần lại với Lam càng mất đi sự tự chủ về bản năng cơ thể. Đó cũng là điều khiến Hoon lặng lẽ với những tin yêu dài trong câm lặng. Hoon mang Cys đến bên đời Lam để rồi nhận thấy đó là sự lựa chọn muộn màng. Đối với Cys, nó gần giống với cơn gió mát lành thổi đi mọi ưu tư của Cys trong những ngày đầu tiên xa nhà. Cys yêu Lam chân thành như thể đang nhấm nháp vị ngọt lịm ấy. Đón cái Tết đầu tiên ở Việt Nam Cys đơn giản như cái bóng đứng lặng và nhìn mọi thứ ồn ào tập nập. Và rồi gặp được Lam, anh dần nhận thức được rằng: phải chăng mình sẽ không còn cô đơn với những cái Tết sau này. Nhưng rốt cuộc thì anh đã để người con gái ấy bước vào con đường cô đơn giống như anh. Nhiều lúc Cys đã nghĩ: giá như chỉ có mình tôi phải chờ đợi có lẽ sẽ tốt hơn. Lam nhẹ nhàng đưa Cys ngao du bất tận trong vòng cảm xúc hạnh phúc tuyệt vời nhất. Để rồi ngay lúc này đây Lam đang cần Cys hơn bao giờ hết. Cys đã lỡ hẹn, Cys còn nhớ hay vội quên. 

Đếm ngược thời gian, đã là 26 Tết. Lam cần mẫn ngồi đợi cuộc điện thoại hay dòng mail ngắn ngủi: “Anh sẽ về bên em, ngay lúc này thôi Lam nhé!”. Lam nhủ bản thân đừng chông chờ nhưng khi các noron thần kinh không còn hoạt động theo đúng chức năng của nó là truyền thông tin từ bộ não xuống các giác quan thì Lam hoàn toàn bất lực. Những ngày giáp Tết cứ gõ cửa từng hồi càng khiến Lam mệt mỏi. Cuối cùng thì cũng tới ngày 29 tết. Thông thường thì sẽ là đêm giao thừa 30 nhưng năm nay chẳng hiểu lí do lịch lại chỉ đến 29. Lam không còn quan tâm bất kì thứ gì khác trên đời nữa. Ngay lúc này, tại đây Lam chính thức tạm rũ bỏ nỗi mong chờ Cys sẽ xuất hiện vào đêm giao thừa vừa tròn 24 tháng. Rụng rời chân tay và gần như nổi nóng với bộ não của chính mình, nó không còn nghe lời Lam. Nước mắt lăn dài, đôi tay vô thức không thể đưa nổi lên để gạt quách chúng đi cho đỡ tủi hờn. Lam nhoài mình ra giường, thả lỏng và buông xuôi các nơron xúc cảm để chúng vô tư hoành hành. 

Lam nhấc máy điện thoại tính gọi cho Hoon để tối nay Lam nhất định sẽ đi chơi đêm giao thừa thật thỏa thích. Nhưng gọi cả chục lần mà Hoon vẫn không bắt máy. Đúng 9 giờ tối, Lam đã nghĩ phải gọi bằng được cho Hoon nhưng cô chưa kịp bấm số thì hộp tin nhắn thoại báo có thư mới. Lam open ngay lập tức vì trong phút bối rối ấy Lam vẫn cầu mong tia hy vọng cuối cùng trong tin nhắn này là Cys. Nhưng không phải, là giọng của người con trai trầm và ấm áp.

“Lam, cô bé Hà Nội ngọt ngào. Khi em nhận được tin nhắn này cũng là lúc anh đang lơ lửng trên bầu trời ngày 29 Tết. Có lẽ đêm giao thừa năm nay em sẽ không phải một mình lơ đãng dạo khắp con phố Hà Nội. Và em cũng sẽ không phải tốn sức để dụ bằng được anh ra ngoài tung tăng với em. Sẽ là một người khác, một người dù xứng đáng hay không xứng đáng nhưng cũng đã vô tình giữ chặt được con tim em. Hãy tìm Cậu ấy trong đêm giao thừa và kết thúc đoạn nhạc Alone đi nhé cô bé. Hẹn gặp lại em, một mùa nào đó trong năm. Lam của tôi!”

Chẳng biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào nữa. Lam bật khóc, khóc ngon lành và đó có lẽ là hành động mà cô tự nguyện đi theo lối của mọi giác quan trên cơ thể. Hoon luôn như vậy, tuyệt với đến độ Lam không thể tìm được lí do để ghét Hoon hay cáu giận với Hoon. Là cô ngốc nghếch hay Hoon khờ khạo mà đến thời điểm này cô mới biết tình cảm của Hoon. Duy nhất qua câu nói “Lam của tôi”. 

“Hoon à, em xin lỗi vì anh quá tuyệt vời. Em sẽ cầu nguyện những gì hạnh phúc nhất sẽ đến bên trái tim anh. Điều thật tâm nhất nơi em, Hoon hãy giữ lấy nhé”

Đêm giao thừa

Cơn mộng mị qua đi, Lam bình ổn hơn nhưng vẫn không biết nên suy nghĩ sao với những lời Hoon nói với cô. Tìm ư, cô sẽ phải đi tìm thay vì được tìm ư? Mà là ai? Chẳng lẽ người con trai mà Hoon nhắc tới là Cys, chẳng lẽ Cys đang ở đây rồi, chẳng lẽ Cys đã quay trở về rồi. Lam cuống quýt với mớ câu hỏi trong đầu, đúng lúc cô cần các noron thần kinh phát huy tác dụng thì chúng lại ì ra và không chịu động đậy gì cả. Bây giờ đã là 11h giờ khuya, Lam đang đứng ở một góc phố nào đó mà cô cũng không rõ tên. Cái biển đề tên phố mờ mịt cộng với người qua lại làm cho Lam chẳng nhìn thấy gì cả. Cố gắng lắm, Lam mới thoát ra khỏi chỗ lộn xộn và hư ảo ấy. Lam quay số và liên tục gọi cho Cys. Từ lúc Cys đi thì số điện thoại này cũng ngủ yên theo chủ của nó, biết là vậy nhưng Lam vẫn liều gọi thử. Rồi đầu dây bên kia nhạc chờ vang lên đến khi nó tự động tút những hồi dài. Vậy là có thể liên lạc được nhưng tại sao Cys lại không bắt máy. Lam lúc này với đầy đủ cảm xúc hỗn độn, đang cố thoát khỏi chúng thì phía sau Lam có tiếng ai đó vừa cất lên.

- Lam!

Xung quanh Lam, mọi vật đều đứng im ở khoảnh khắc ấy. Chừng 5’ Lam từ từ quay lại. 

- 24 tháng, quên cả giọng nói của anh rồi hả Lam công chúa?

Là Cys, là Cys của cô. Cys bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Cô đã tìm được anh trong đêm giao thừa, giờ phút tuyệt vọng nhất trong cô. Bất giác Lam chạy ùa đến và ôm trầm lấy Cys như thể nếu buông tay ra cô sẽ mất anh mãi mãi. Nức nở như đứa trẻ, Cys đưa hai tay lên và lau nhẹ những giọt nước mặn đắng mà anh đã vô tình để lại trên khóe mi người con gái anh yêu. 

- Nhìn anh này Lam. Anh xin lỗi, vì tất cả những gì anh đã mang đến cho em. Anh biết chờ đợi là điều khủng khiếp nhất của một tình yêu nhưng anh đã nhẫn tâm bắt em làm việc đó. Lời hứa hẹn trước kia bây giờ anh thực hiện có còn kịp nữa không cô công chúa nhỏ bé. Em sẽ không phải chờ anh thêm một giây phút nào nữa. Hãy để anh lấp đầy nỗi nhớ trong em và đi cùng em đến những đêm giao thừa sau và sau sau nữa – được không Lam.

Lam cứ thế òa khóc, khóc đến độ ướt nhòe hết bờ vai của anh. Cys kéo Lam thật chặt vào lòng và hát điệu nhạc vốn quen thuộc với Lam mỗi ngày nhưng khi nó được cất lên bởi giọng hát của Cys thì nó trở thành điều hạnh phúc nhất trên thế gian này với cô.

Anh mơ năm nay khi xuân về được gần em
Sắc thắm môi son đan tay mình bước êm đềm
Vẫn biết xa nhau em sẽ thật buồn nhiều lắm
Anh mong cô đơn đi qua để ngày đầy nắng.

Nhớ lắm môi hôn tiếng nói ngọt ngào của em
Mỗi lúc xuân sang đan tay mình bước êm đềm
Bao nhiêu yêu thương anh giữ thật chặt người ơi
Thương em yêu em anh mơ một ngày bình yên.

12 giờ đúng, giây phút sang Xuân chuyển giao năm cũ và năm mới, pháo giao thừa đã nổ vang rền trên bầu trời. Những đóa hoa rực rỡ như đang chúc phúc cho một đôi nhân tình nào đó đã tìm thấy nhau trong đêm giao thừa. 

- Khi anh ôm em như thế này cũng là lúc anh nhận ra: đi một mình sẽ đi được nhanh hơn nhưng hai người thì sẽ được xa hơn.

No comments:

Post a Comment

Popular Posts